Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 595 - Cửa hàng dịch vụ chạy vặt chính thức mở cửa kinh doanh 4



Chương 595 - Cửa hàng dịch vụ chạy vặt chính thức mở cửa kinh doanh 4




Cửa hàng dịch vụ chạy vặt chính thức mở cửa kinh doanh 4
Người ở nhà chủ yếu là người già, phụ nữ và trẻ em thể lực tương đối yếu ớt, họ cũng đang lo vì chuyện này, Tào Tú Hồng ăn mắng mấy trận nhưng vẫn không nghe ngóng được gì, lo tới nỗi sắp bật khóc.
Đúng vào lúc này, bà ấy nghe thấy tiếng bước chân bèn vội vàng trốn về nhà, thế nhưng lại sợ là cháu trai quay về nên mới chừa lại khe hở nhìn lén.
Kết quả là một cô gái tóc ngắn trẻ tuổi đi từ dưới lầu lên, một bên tóc được vén ra sau tai làm lộ ra chiếc bông tai hoa sen vàng rực, cô khoác túi vải trên vai, tay cầm một xấp đồ như tờ rơi, không ngừng nhét vào cửa nhà các hộ dân.
Thường thì thỉnh thoảng ra ngoài một cái rồi về thì trên khe cửa cũng sẽ bị nhét đủ loại áp phích, nhưng sau khi dịch bệnh zombie bùng phát thì đây là chuyện lạ đời.
Tào Tú Hồng cẩn thận khép cửa lại, cầm tờ rơi về phòng ăn, lấy kính viễn thị trên bàn đeo lên xong cẩn thận đọc nội dung trên giấy — Cửa hàng dịch vụ chạy vặt của Lộ Dao: phạm vi nghiệp vụ chủ yếu, quy trình đặt đơn, phí tiêu chuẩn, vị trí cửa hàng, ...
Nội dung trên tờ rơi rất chi tiết đầy đủ, cách sắp chữ trông như bảng đen trên lớp thời xưa cũ, không có bất cứ màu sắc nào được phủ lên, cũng không có từ ngữ quảng cáo khiến người nghe giật mình, nhưng cả người già như Tào Tú Hồng đây cũng có thể miễn cưỡng hiểu được ý trên tờ rơi.
Lộ Dao gặp zombie ở cầu thang tầng mười ba, đếm sơ qua tầm mười con, cô không định đi lên tiếp.
Lúc đi xuống Lộ Dao chạy như bay, đi mấy bước là chống tay lên lan can nhảy thẳng xuống dưới.
Không biết xuống được mấy tầng, ngẩng đầu lên trông thấy có một bà cụ đứng ở đầu cầu thang, vẻ mặt hơi hoang mang lo lắng.
Bà cụ thấy cô thì định lên tiếng, Lộ Dao nhanh chóng nhảy xuống bịt miệng bà ấy lại, nói nhỏ: “Tầng mười ba có zombie, đừng hét.”
Tào Tú Hồng hoảng sợ trừng to mắt rồi liên tục gật đầu ngay sau đó.
Khi Lộ Dao buông bà ấy ra, bà ấy lại kéo Lộ Dao chạy.
Không nói thì thôi, nói ra thì bà cụ chân nhỏ mà chạy cực nhanh, còn không phát ra tiếng động, chớp mắt cái đã kéo Lộ Dao tới nhà mình, đóng cửa lại nói với Lộ Dao: “Cô tìm cháu trai giúp tôi với!”
Lộ Dao nhận ra đây là bà cụ lúc nãy trốn trong khe cửa nhìn cô, vòng đi vòng lại cũng chỉ có vậy.
Chỉ là cửa hàng dịch vụ chạy vặt chủ yếu nhận đơn vận chuyển, giao đồ, nghĩ cho cho tình trạng của thành phố Cao Thăng, cũng có thể thương lượng với nhân viên vận chuyển về việc giúp vận chuyển vật tư quy mô lớn, nhưng cũng phải thêm tiền mới được, còn tìm người thì hơi nằm ngoài phạm vi nghiệp vụ.
Người mất tích ở thế giới này e là tình huống rất thường gặp, cửa hàng dịch vụ chạy vặt không thể giúp tìm người thường xuyên được, nếu không thì không phải mở cửa hàng kinh doanh nữa mà giống tổ chức chuyên cứu viện hơn.
Thấy đôi mắt ngấn lệ của bà cụ, Lộ Dao suy ngẫm vài giây rồi khéo léo bày tỏ: “Bà ơi, bà biết cháu trai đã đi đâu không? Nếu có địa điểm chính xác thì chúng tôi có thể đến đón cậu ấy về. Nhưng nếu mọi người không biết cậu ấy đã đi đâu thì chúng tôi cũng hết cách.”
Bạn đời của Tào Tú Hồng nằm nghỉ trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài còn tưởng cháu trai đã về bèn ngồi dậy đi ra ngoài, thấy một cô gái lạ xuất hiện trong nhà mình thì giật mình hỏi: “Đây là ai vậy?”
Tào Tú Hồng chỉ vào Lộ Dao nói: “Cô ấy là nhân viên chạy vặt, tôi muốn nhờ cô ấy đi tìm Tiểu Bằng.”
Lộ Dao lấy một tờ rơi từ trong túi vải ra đưa cho ông cụ, chủ động giới thiệu: “Chào ông, tôi là nhân viên của cửa hàng dịch vụ chạy vặt. Cửa hàng chúng tôi ở bên ngoài khu chung cư, chuyên làm nghiệp vụ chạy vặt và giao hàng. Nếu hai người muốn đón cháu trai về, chỉ cần có địa chỉ cụ thể cũng có thể coi như một kiểu chạy vặt.”
Ông cụ vừa cao vừa gầy, lớp da mỏng gần như dính sát vào xương, trông có vẻ lớn tuổi hơn bà cụ nhiều.
Ông ấy nhìn chằm chằm Lộ Dao, nhận lấy tờ rơi, tay run run mò ra một chiếc kính viễn thị trên sô pha, cúi đầu đọc thật lâu mới ngước lên hỏi: “Các cô chỉ nhận vàng thôi à?”
Lộ Dao cười híp mắt gật đầu: “Đúng, cửa hàng chúng tôi chỉ nhận vàng làm thù lao.”
Ông cụ nắm chặt tờ rơi trong tay nhìn bà cụ, ra hiệu bà ấy vào phòng.
Bà cụ không nghe, thẳng tay lột chiếc vòng vàng to xấp xỉ ngón tay cái Lộ Dao trên cổ tay nhét cho cô: “Chỉ cần có thể tìm được cháu tôi thì cho cô cái vòng này, không đủ thì nhà vẫn còn trang sức khác, đều được mua lúc chưa xảy ra chuyện, giờ có ích gì chứ? Không thể ăn cũng chẳng thể dùng.”
Lộ Dao lặng lẽ chậc lưỡi cảm thán, danh tiếng của nước Hoàng Kim, quả thật danh bất hư truyền.



Bạn cần đăng nhập để bình luận