Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1168 -



Chương 1168 -



Cùng lúc đó, Soufflé đang không ngừng chạy qua chạy lại giữa phòng bếp và phòng ăn. Bàn ăn vuông vuông dần được lấp đầy bằng những đĩa thức ăn thơm lừng.Sườn xào chua ngọt, tôm rim hành, cá mè hấp, trứng muối sốt tiêu, còn có một đĩa rau cải xào tỏi và một bát canh sườn ngô ngọt nữa.Vì có món cần hầm lâu nên Soufflé tốn khá nhiều thời gian cho bữa cơm này.Lục Minh Tiêu lặng lẽ bưng bát lên lùa cơm, không hề có ý định mở miệng ra nhận xét.Trước khi ngồi vào bàn Lục Minh Phương và tài xế đã chờ mong sẵn rồi nên sau đó cả hai cũng giữ im lặng, tập trung thưởng thức mùi vị món ăn.Sau khi nếm một lượt các món trên bàn, Lục Minh Phương bắt đầu và cơm liên tục rồi cất giọng nói: "Các món ăn có hương vị gia đình, mặc dù chưa đến nỗi ngon nuốt cả lưỡi nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đây là đồ ăn do người máy nấu là tôi lại cảm thấy mình có thể ăn thêm một bát cơm nữa."Tài xế càng thẳng thắn hơn: "Người máy cũng nấu được những món ăn ngon như này ư? Rốt cuộc kỹ thuật phát triển người máy đã trở nên chuyên nghiệp và hiện đại từ bao giờ thế nhỉ? Là do tôi ít để ý hay do tôi đã tách biệt với xã hội rồi vậy?"...Sau khi ăn cơm tối xong, Lục Minh Phương lên tầng nghỉ ngơi. Nước Chanh đã quét dọn xong ba phòng dành cho khách, hiện tại đang bận rộn trong một phòng chứa đồ lặt vặt.Lục Minh Phương đứng ngoài cửa quan sát hồi lâu rồi lại xoay người đi xuống tầng gọi điện thoại cho Lộ Dao.Mặc dù thời gian thuê thử còn chưa kết thúc nhưng bà ấy cảm thấy rất hài lòng với năng lực làm việc của hai người máy này nên quyết định sẽ thuê tiếp.Lục Minh Phương định để Lục Minh Tiêu ở lại vùng quê này chừng một tháng. Theo kế hoạch thì bà ấy sẽ thuê ba người máy, có điều tất cả đều không dài hạn.Đầu tiên là gia hạn thuê Soufflé để có người lo việc cơm nước ba bữa một ngày, tổng thời gian thuê mỗi ngày là ba tiếng, phí thuê sáu mươi đồng đồng hoa một ngày nhân với ba mươi ngày.Người máy dọn dẹp thì không cần dùng mỗi ngày nên tạm định năm ngày thuê một lần đến tổng vệ sinh toàn bộ căn nhà, mỗi lần thuê ba tiếng đồng hồ, phí thuê sáu mươi đồng đồng hoa một lần nhân với sáu lần một tháng.Cuối cùng, Lục Minh Phương lo lắng Lục Minh Tiêu sẽ giam mình trong nhà không chịu ra ngoài nên quyết định sẽ thuê thêm một người máy bầu bạn nữa. Cứ cách ba ngày người máy sẽ tới rủ Lục Minh Tiêu đi chơi một lần, thời gian thuê mỗi lần là sáu tiếng, phí thuê một trăm hai mươi đồng đồng hoa một lần nhân với mười lần một tháng.Hai bên ký ba hợp đồng cho thuê, tổng cộng là ba nghìn ba trăm sáu mươi đồng đồng hoa tiền phí. Số tiền này sẽ được thanh toán theo ngày.Sau khi cúp máy, Lục Minh Phương thầm thở phào nhẹ nhõm như cuối cùng cũng giải quyết được một vấn đề lớn.Thuê người máy nhìn thì có vẻ đắt nhưng mỗi người máy lại có một công dụng riêng và rất giỏi trong lĩnh vực của mình nên tính ra hời hơn thuê giúp việc.Hơn nữa Lục Minh Tiêu không thích nói chuyện, cũng không giỏi giao tiếp với người ngoài nên mời người máy sẽ đỡ được cho bà ấy không ít phiền não.Sống ở nông thôn thì sẽ không tránh được việc chuyện nhà mình bị đưa ra bàn tán, có điều chỉ cần không truyền đến tai người trong cuộc thì sẽ không phải chuyện lớn gì.Lục Minh Phương càng nghĩ càng cảm thấy người máy đáng tin.—Lộ Dao không ngờ sau nhà bà Chung thì Lục Minh Tiêu lại trở thành vị khách sộp nhất cửa hàng cho thuê người máy.Cô của Tiểu Lục cũng là một người biết cách hưởng thụ cuộc sống. Bà ấy sẵn sàng tiêu ít tiền để thuê các người máy đa dạng về giải quyết tất cả các vấn đề khó khăn trong sinh hoạt thường ngày của Lục Minh Tiêu.Mặc dù đã đi qua nhiều thế giới nhưng hình như đây là thế giới đầu tiên Lục Minh Tiêu có người thân ruột thịt. Người đó còn khá quan tâm đến anh nữa.Lộ Dao không khỏi nghĩ đến thể chất đặc biệt của Lục Minh Tiêu. Lần này anh không còn mượn dùng tên của người khác nữa nhưng thân phận vẫn là giả. Cô không biết nhiệm vụ của mình có ảnh hưởng gì đến bà Lục không.Tính theo một khía cạnh nào đó thì sự xuất hiện của Lục Minh Tiêu đã đánh tan không ít lo âu trong lòng bà chủ.Sự chú ý của Lộ Dao không còn chỉ xoay quanh tình hình kinh doanh của cửa hàng nữa mà đã chuyển một ít sang người Lục Minh Tiêu.Tiếc rằng hai nhà cách nhau rất xa nên chỉ có buổi chiều ra ngoài tản bộ cô mới có cơ hội gặp anh.Sau mấy lần quan sát, Lộ Dao tin chắc rằng đây là lần thứ hai Lục Minh Tiêu mất trí nhớ vì nguyên nhân không rõ.Anh thật sự không nhớ cô là ai, hơn nữa tính cách cũng thay đổi rất nhiều.Dù lần trước bị mất trí nhớ và biến thành Ma Tôn thì anh vẫn rất hiền lành.Còn bây giờ rõ ràng đang là một nam sinh thanh xuân phơi phới nhưng khí chất trên người anh lại rất phiền muộn, lạnh lùng và u ám.Ánh mắt anh vô cùng lạnh nhạt, hơn nữa sự lạnh nhạt này không chỉ là nhằm vào Lộ Dao mà là với tất cả mọi người.Lộ Dao suy nghĩ hết mấy ngày nhưng vẫn không nghĩ được ra điều gì hữu dụng. Sau đó cô không nghĩ nữa mà quay lại với công việc kinh doanh cửa hàng cho thuê người máy.Đêm khuya, ánh trăng sáng ngời rải xuống làm mặt đất như phủ một lớp sương bạc.Lộ Dao vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, đang đứng rửa tay thì chợt nghe thấy tiếng thú hoang hú ở ngọn núi đối diện.Hú... Hú... HúGiữa màn đêm yên tĩnh, những tiếng hú này nghe như xé họng mà ra vậy.Sáng sớm hôm sau có tiếng pháo vang lên làm Lộ Dao giật mình thức giấc. Tinh Đường đi vào nói với cô rằng tối hôm qua có một người già qua đời.Lúc ăn sáng Lộ Dao mới nhớ ra người qua đời là ai.Hôm kia lúc cô đi tản bộ tới khu vực hoạt động của người trung lão niên còn bắt gặp người đó ở trên đường.Con gái ông cụ đi làm xa, bà cụ thì đã qua đời nên ông ấy sống một mình trong căn biệt thự nhỏ hai tầng.Ông cụ đã hơn bảy mươi tuổi rồi nhưng buổi sáng một ngày trước khi qua đời còn ra ruộng trồng được một mảng khoai tây lớn, cơ thể trông vẫn rất khỏe mạnh, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là sắp chết cả.Ngay chiều hôm đó, người thân của ông cụ vừa qua đời kia lần lượt từ thành phố chạy về, nghe nói đã dựng rạp rồi, buổi tối sẽ bắt đầu gác đêm.Lộ Dao đứng bên bờ đê nghe người qua đường nói chuyện.Hoá ra đêm qua ông cụ kia hơi sốt nên định xuống giường tìm thuốc uống nhưng chẳng hiểu sao lại không tìm được, cuối cùng đến rạng sáng ông cụ đang ngủ thì qua đời.Kể từ khi tới thị trấn Đồng Hoa đến giờ, đây không phải lần đầu tiên Lộ Dao nghe thấy tin có người qua đời.Mỗi lần nghe thấy tiếng thú hoang hú trên núi là chắc chắn ngày hôm sau sẽ có tin dữ.Tính mạng con người thật mỏng manh, chỉ một cơn cảm cúm nhỏ thôi cũng có thể biến thành con dao đoạt mệnh sắc bén.Có người dân đứng trên đường nói chuyện với Lộ Dao: "Ông ấy xem bói chuẩn lắm, bây giờ đi nhanh như vậy cũng tốt, đỡ phải chịu khổ."Trước kia Lộ Dao không biết hoá ra khi con người đến tuổi xế chiều rồi ngay cả chết đi cũng sẽ được khen là có phúc.Nhưng nghĩ theo chiều hướng khác lời này cũng có lý.Lộ Dao nhớ cách đây không lâu có một gia đình từ thành phố trở về dẫn theo cả hai người già sống thực vật, chỉ để lại một đứa con dâu ở nhà chăm sóc.Hai người đó là một cặp vợ chồng già, một người thì thỉnh thoảng tỉnh lại, một người thì hoàn toàn không biết gì nữa nhưng vẫn không thể chết được.Trên cổ cả hai đều cắm ống thông thực quản, mỗi ngày cần được đút đồ ăn qua cái ống đó, ngoài ra còn phải lau dọn vệ sinh cơ thể nữa.Có lần Lộ Dao đi ngang qua nên vào nhà kia ngồi một lát.Ba người sống trong một ngôi nhà rộng lớn nhưng hai người không thể nhúc nhích, người còn lại máy móc chăm sóc hai bệnh nhân.Cô con dâu kia đút đồ ăn xong lại lau người cho hai ông bà, bận đến mức đầu đầy mồ hôi, giữa chừng lại đột nhiên bỏ hết mọi thứ trong tay xuống chạy ra ngoài cửa nôn oẹ, một lúc sau lại mặt mày tái nhợt quay vào tiếp tục công việc hằng ngày. Tự nhiên một người đang sống yên lành lại phải đày đọa hành hạ bản thân như thế.Lộ Dao đang nói chuyện với người dân thì đột nhiên có mấy người đàn ông xuất hiện trên đường. Đồng Chí Minh đi chính giữa. Ông ấy đang dẫn mấy người phía sau tới nhà Lộ Dao.Lộ Dao giật mình khi thấy trừ Đồng Chí Minh ra thì trên tay những người còn lại đều đeo băng tang. Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần dọn dẹp cửa hàng sạch sẽ chuẩn bị buôn bán.Lộ Dao đoán không sai, những người này là người thân của ông cụ vừa qua đời sáng nay.Mục đích của bọn họ cũng đơn giản, đó là muốn thuê người máy.Nông thôn có tục phải bắt đầu lo liệu ma chay ngay trong ngày người thân qua đời. Thật không may, hai đội đầu bếp ở thị trấn đều đã có hẹn đến nhà người khác làm việc mất rồi. Người thân của ông cụ liên lạc thì nghe nói sớm nhất cũng phải sáng ngày mai đầu bếp mới tới được.Trong xã tạm thời cử người tới giúp nhà bọn họ làm cơm tối nay, đồ ăn đêm và bữa sáng ngày mai nhưng vẫn thiếu người.Chủ nhà tới nhờ xã trưởng Đồng nghĩ cách giúp, sau đó Đồng Chí Minh dẫn bọn họ tới thẳng nhà Lộ Dao.



Bạn cần đăng nhập để bình luận