Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1379 -



Chương 1379 -



Trên đường, Lộ Dao cảm thấy có khi ngay cả đại lục Nitraan cũng nhiều sức sống hơn chỗ này.Tịch Vỹ gánh nước về tu viện rồi đi vào từ cửa hông, nhanh nhẹn đổ nước trong thùng vào vại nước dưới mái hiên.Lúc này chợt có người đến gọi cậu ta, hình như có chuyện gấp gì đó.Tịch Vỹ không kịp trở về phòng mình nữa nên đành giấu bông hoa Lộ Dao tặng mình vào túi áo.Ở tiền viện, viện trưởng, các giáo viên và thần học việc đều đã có mặt nghe người ta dạy bảo.Khách của tu viện là một đội ngũ Thần vệ binh cưỡi ngựa trắng, mặc giáp vàng.Tịch Vỹ hơi khó hiểu. Sao quân đội Thần giới lại ghé qua thôn Vô Danh thế này?Đội trưởng của Thần vệ binh đứng trước mặt mọi người, vẻ mặt nghiêm nghị tuyên bố rõ ràng: "Mấy ngày trước đã có một Thiên Ma ra đời. Các thượng thần đều đang điều tra. Thiên Ma này trời sinh độc ác, ngày sau chắc chắn sẽ gây hại cho Thần Ma giới, hơn nữa tâm tính của ma vốn xảo trá, rất giỏi ngụy trang, khả năng cao sẽ ngụy trang thành người Bình giới ẩn nấp trong các thôn xóm, đầu độc lòng người và thu thập tín ngưỡng. Nếu trong thôn xuất hiện kẻ lạ mặt nào thì mọi người phải báo lên cấp trên ngay."Tịch Vỹ tới muộn nên đứng sau cùng. Nghe vậy, cậu ta hơi giật mình, tay vô thức đè vào đoá hoa tươi trong túi áo. Cậu ta nhớ đến bà chủ tiệm hoa.Cô nói mình là thần, ngôn hành cử chỉ cũng rất nhẹ nhàng dịu dàng, tuy là dã thần nhưng thần quang quanh người lại rất rõ ràng, vô cùng cao quý, hoàn toàn khác với Thiên Ma mà Thần vệ binh hình dung. Chắc là cậu ta nghĩ nhiều.Thần vệ binh nghiêm nghị lặp lại thông báo ba lần, thấy vẻ mặt mọi người vẫn thản nhiên như không thì đoán rằng Thiên Ma đó sẽ không đến một thôn xóm hẻo lánh hoang vu như thế này, vậy nên sau khi truyền đạt trong thần lệnh, cả đội xoay người rời đi.Trông bọn họ có vẻ vội vàng, hình như còn chuyện quan trọng phải làm.Mọi người trong tu viện cũng dần tản ra. Tịch Vỹ quay về phòng mình rồi mới lấy đoá hoa huệ cỏ kia ra khỏi túi. Hình dáng bông hoa trong mắt cậu ta vẫn là những đường cong xiêu vẹo.Cậu ta đặt bông hoa xuống bên gối sau đó xoay người đi ra ngoài.Bên cạnh hồ Giám Tâm, Lộ Dao mở mắt ra sau đó nhẹ nhàng lấy quyển sách úp trên mặt xuống.Thiên Ma có khả năng gây hại cho Thần Ma giới không phải đang chỉ cô đấy chứ?Phiên xét xử đã trôi qua nhiều ngày rồi, thế mà bây giờ chuyện Thiên Ma giáng thế mới truyền đến đây. Sao nơi này lạc hậu quá vậy?Hay hành tung của cô đã bị phát hiện?Nhưng nếu những kẻ đó đã phát hiện ra cô thì sao phải gióng trống khua chiêng như vậy làm gì nữa?Nghe thông báo kia thì có vẻ như đó chỉ là một lời cảnh báo. Có lẽ vì thôn Vô Danh quá hẻo lánh nên thần lệnh mới truyền đến chỗ này.Lộ Dao còn chưa đặt chân vào Thần Ma giới. Cô khá tự tin với khả năng che giấu sức mạnh của bản thân. Trừ khi Phạm Thiên đích thân xuất thủ, còn lại những vị thần khác chưa chắc đã phát hiện ra cô.Hơn nữa có vẻ như bọn họ cho rằng cô vẫn sẽ ngụy trang thành phàm linh để hành động ở Thần Ma giới giống như trước kia.Lộ Dao đứng dậy đi ra ngoài rồi đẩy cửa tiệm ra, nhìn về phía xa xa.Không biết bây giờ Lục Minh Tiêu đang ở đâu, đang đối mặt với chuyện gì. Nếu cô liên lạc được với Tiểu Mộng thì tốt quá.Thần giới, Phục Thần Điện, tầng tám mươi mốt dưới địa lao.Thí Thần Xá Thiên bị giam giữ ở chỗ sâu nhất, tóc bạch kim mắt đỏ, trên người là bộ trường bào màu đen, trên cổ đeo Phục Thần Lệnh, bên tai anh có một chiếc bông tai với hình dáng hơi kỳ lạ.Anh ngồi dựa vào tường, ánh mắt hờ hững men theo vách tường nhìn ra không gian bên ngoài ô cửa sổ lớn chừng bàn tay ở phía đối diện, đôi mắt không chút ánh sáng.Anh chọn bịt tai không nghe giọng nói om sòm không ngừng kêu ca trong đầu mình.Sau khi kết thúc phiên xét xử, hệ thống hiện thực hóa ước mơ quay lại bên cạnh Lục Minh Tiêu một lần nữa. Mới đầu nó còn rất vui vẻ vì cuối cùng cũng được trở về bên chủ nhân chân chính.Nhưng mấy ngày nay một thần một hệ thống sống chung với nhau không hề hoà thuận chút nào. Không biết Lục Minh Tiêu đã bị giam ở Phục Thần Điện bao lâu. Anh không hé răng nói lời nào.Dù hệ thống có cố gắng đến mấy, anh cũng thờ ơ coi nó như không khí.Mà Lục Minh Tiêu thì không hề bận rộn như Lộ Dao. Anh ngồi tù cả ngày, bây giờ Tiểu Mộng cũng phải ngồi tù theo anh, chẳng có chút thú vui giải sầu nào.Trước đây nó cũng từng ngồi tù với Lộ Dao rồi nhưng lúc ngồi tù Lộ Dao vẫn không quên xử lý chuyện trong khu phố, còn phải nghĩ cách vượt ngục ra ngoài bán sách làm nhiệm vụ nữa.Sau khi so sánh hai người với nhau, thậm chí hệ thống hiện thực hóa ước mơ còn nhớ nhung khoảng thời gian được đi theo bà chủ nữa.Trước kia nó ngồi tù như trải nghiệm cuộc sống, còn bây giờ ngồi tù chỉ đơn giản là ngồi tù, ngồi một chỗ không nhúc nhích, chủ nhân còn chẳng thèm đoái hoài đến nó.Tiểu Mộng bắt đầu lải nhải trong đầu Lục Minh Tiêu: "Lộ Dao nói không sai chút nào, anh lạnh như cục băng, lại không thích nói chuyện, tình thương âm điểm. Nếu cô ấy mặc kệ thì coi như cả đời anh tan nát ở chỗ này, cô độc đến chết luôn."Xá Thiên nghiêng đầu, dáng vẻ nghi hoặc. Chốc lát sau đột nhiên anh hỏi: "Lộ Dao là ai?"Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: "?!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận