Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1194 -



Chương 1194 -



Sau khi ăn sáng xong, Lộ Dao chắp hai tay ra sau lưng đi dọc theo con đường khúc khuỷu, người dân trong thôn đều đang tập trung hết ở nhà họ Đường, còn cô thì lại không muốn qua đó quá sớm.Hai bên đường mọc đầy những bụi hoa cải dầu rất lớn, Lộ Dao nhớ lúc cô rời khỏi đây thì nó vẫn còn xanh mơn mởn, mới có vài ngày thì đã vàng như thế này rồi, trên cánh đồng có những gốc rạ đã bị cắt đi mất, mùa thu hoạch hoa cải dầu đã bắt đầu rồi.Sau khi gặt hoa cải dầu xong thì xới đất lên, tiếp đó là có thể tiếp tục trồng ngô.Khoai tây cũng đào lên được rồi, phần ruộng còn lại dùng để trồng khoai lang.Lộ Dao đứng bên ven đường, nhìn xuống mảnh ruộng bậc thang thấp dần xuống dưới, cách đây không lâu nơi đây vẫn còn là hai mảnh đất trồng đậu tằm, bây giờ cây ngô đã cao đến nhường này rồi.Lộ Dao ngẩng đầu lên, cây đào cong quẹo bên đường đã mọc đầy lá, lấp ló giữa những tán lá ấy là những quả xanh to khoảng ngón tay, kết lại thành chùm.Chu kỳ của cây nông nghiệp chỉ có vài tháng ngắn ngủi mà thôi, thời gian trồng cây ăn trái và hoa ở dưới nông thôn cũng ngắn, cách vài ngày là lên lá, nếu không chú ý thì cây đã kết trái luôn rồi.Lộ Dao tiếp tục đi về phía trước, cô đi được vài bước thì dừng lại, chầm chậm quay đầu.Cây đào cong quẹo đó đưa một nửa cành cây trụi lủi của mình ra mảnh ruộng, cành cây đó không có lá, phần thân khô cằn, sậm màu, rõ ràng là đã chết rồi.Lúc nãy nửa cành cây khô đen này đã bị phần cây xum xuê đầy lá bên kia che mất, nếu Lộ Dao không đi thêm vài bước thì cô hoàn toàn không phát hiện ra chuyện này.Thì ra thực vật cũng có ý chí sinh tồn như thế, cho dù một bên cành đã khô héo nhưng một nửa còn lại vẫn tiếp tục phát triển.Cây đào này như một người bị cụt tay vậy.Nhưng cây cối sẽ không biết đau, nó chỉ biết tiếp tục hấp thụ ánh sáng mặt trời, nước và chất dinh dưỡng trong đất để tiếp tục nuôi dưỡng cho những phần còn sống mà thôi.Trong đầu Lộ Dao có thứ gì đó vừa ra hoa, sau đó lại nhanh chóng kết trái nhưng tất cả chỉ là một phút thoáng qua mà thôi.Đáng tiếc linh cảm đó biến mất quá nhanh nên cô không thể nắm bắt được.Lộ Dao vòng về nhà ngủ thêm một giấc, mãi cho đến chiều, có khách hàng đến thuê người máy thì cô mới rời giường.Tối đến Lộ Dao đến nhà họ Đường một chuyến.Nhà họ Đường không có ai từng thuê người máy cả, Lộ Dao và bà cụ Đường cũng không thân cho lắm, chỉ là do cùng sống trong một thôn, nếu không qua ăn bữa cơm thì ít nhiều gì cũng không phải phép.Linh đường của bà cụ Đường được đặt ngay sảnh chính, con cháu nhà họ Đường rất đông đúc, ai nấy cũng đeo tang ngồi chật cả gian chính của ngôi nhà.Lộ Dao thắp nén hương cho bà cụ rồi từ từ bước ra khỏi linh đường.Khách đến viếng đều nói là bà cụ mất vì bệnh, nhưng không biết ai tối qua bà cụ đau đớn đến mức không chịu được nữa nên mới uống thuốc tự sát.Tối hôm đó trăng sáng trời trong đồng hành cùng Lộ Dao trên đường về nhà.Lộ Dao men theo con đường đi mãi đi mãi, bên tai là tiếng kêu của côn trùng và ếch.Sinh mạng rất đáng quý.Nhưng nếu đặt trường hợp đó là một người lớn tuổi đã đi gần hết cuộc đời, đang chịu đựng đủ mọi giày vò và đau đớn thì sao?Lộ Dao nhớ lại cuộc trò chuyện lần trước mà lúc mình lên huyện đã nghe được trong tiệm thú cưng.Hôm đó trời đã về chiều, nói thật lòng là cô không còn nơi nào để đi nữa nên mới xuống dưới bệnh viện thú cưng nằm ngay dưới lầu khách sạn ngồi một lúc.Bác sĩ ở bệnh viện thú cưng đó rất tốt, thấy cô đến cũng không xua đuổi gì.Hình như khách hàng đến tiệm đều là người quen của bác sĩ đó hết.Khách hàng kể trước đây mình từng nuôi một con chó, nhưng sau đó nó bị bệnh rất nặng.Lúc đó cô ấy còn đang ở thành phố khác, cũng đưa con chó nhà mình đến bệnh viện thú ý để khám thử thì gặp phải một tên bác sĩ thú y ác độc.Sau khi bác sĩ nhìn thấy con chó của cô ấy thì lắc đầu nói không chữa được nữa, để nó ra đi thanh thản đi.Bác sĩ thú y ở dưới khách sạn bình tĩnh nói: “Như vậy không thể gọi là độc ác được. Người độc ác thật sự sẽ không bảo cô để nó ra đi thanh thản mà sẽ luôn nói với cô rằng con chó nhà cô vẫn còn hi vọng, còn có thể chữa được. Mãi cho đến khi cô tiêu tốn hết toàn bộ số tiền của mình nhưng con chó vẫn chết, lúc đó người đó mới nói với cô rằng mình đã cố gắng hết sức rồi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận