Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 856 -



Chương 856 -




Viên Phác thất vọng giơ bình thủy tinh lên, hóa bi thương thành cơn thèm ăn.
Mật ong bị Viên Phác nắm trong lòng bàn tay ủ ấm thật lâu làm nó lỏng hơn, tựa như vàng lỏng dưới ánh nến.
Mật ong trong bình chậm rãi chảy đến miệng bình, lưỡi Viên Phác nếm được ít vị ngọt, sau đó thì cô ấy không kìm được chậm rãi trợn to mắt.
Hương hoa ngào ngạt và tươi mát bỗng chốc bùng nổ nơi đầu lưỡi, thoáng chốc cô ấy như đang đứng trong rừng cây cổ thụ ngàn vạn năm trước, ánh mặt trời len lỏi qua các khe hở của kẽ lá, bên tai là âm vang róc rách của dòng suối, trong hơi thở ngập tràn mùi hương cỏ cây nguyên sơ trong lành.
Chu Cầm: “Ngọt quá hả?”
Viên Phác khôi phục tinh thần, không biết nên diễn tả sao: “Mật ong này... Rất ngon.”
Chu Cầm không hiểu lắm.
Cô ấy biết hương mật ong sẽ khác biệt do thời tiết do ong mật thu thập phấn hoa khác nhau nên có sự khác biệt về mùi vị và hương vị.
Chu Cầm không thích ăn đồ ngọt cho lắm, mật ong bình thường quá ngọt đối với cô ấy, dù ăn vào có cảm giác êm dịu nhưng cũng chỉ ngon miếng đầu tiên, ăn nhiều sẽ ngấy.
Viên Phác cố gắng tìm từ ngữ thích hợp trong đầu để miêu tả, cố gắng một lát rồi dứt khoát đưa bình mật ong cho Chu Cầm: “Cô nếm thử một miếng.”
Vị của mật ong này khác hẳn với mật ong bình thường, hương hoa ngát thơm, ngọt mà không ngấy, có một mùi vị làm người ta đắm say.
Chu Cầm từ chối, thực phẩm bổ sung dành riêng cho người bệnh, sao cô ấy lại không biết ngại mà uống chứ.
Nhưng Viên Phác lại kiên trì: “Cô nếm một miếng là hiểu ý tôi ngay.”
Chu Cầm không cãi lại được bèn thò đầu ngón tay ra quệt một ít, vị ngọt kèm theo hương hoa ngào ngạt từ đầu lưỡi xâm chiếm đầu óc cô ấy.
Đại khái thật sự là của ít thường quý, trước kia Chu Cầm không hề thích ăn mật ong, thỉnh thoảng nếm thử một ít, như ngọt từ lưỡi đến tận tim.
Trần Lễ thấy họ ăn ngon thế, cũng muốn nếm thử một miếng nhưng cuối cùng vẫn là không nói nên lời.
Lúc này Trịnh Lâm nằm bên cạnh rên một tiếng, hình như sắp tỉnh rồi.
Trần Lê lập tức quay người kiểm tra, ngại ăn ké mật ong của Viên Phác, dứt khoát tìm Trịnh Lâm ké một miếng.
...
Sau khi rời khỏi căn cứ Hy Vọng, tiểu đội Lộ Dao chạy dọc theo quốc lộ bốn tiếng, đến được trạm dừng chân bỏ hoang trong đêm khuya.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ kiểm tra, trong trạm dừng chân đã không còn ai sống sót, mấy chiếc xe khách đường dài đậu trong bãi xi măng, cả tài xế lẫn khách đều đã biến thành zombie hết rồi.
Ban đầu chúng chỉ ngồi yên trong xe, không có sức sống. Sau khi tiểu đội Lộ Dao xuống xe thì zombie ngủ say trong xe khách bắt đầu thức tỉnh.
Lộ Dao định xây một điểm truyền tống trận ở đây, nhân viên sẽ phụ trách xử lý zombie.
Hai mươi phút sau, điểm truyền tống trận xây xong, Lộ Dao đứng lên gọi nhân viên đến thùng hàng xe vận chuyển nghỉ ngơi với cô.
Họ tranh thủ thời gian thật nhưng nhân viên cũng cần phải nghỉ ngơi, nhất là Tạ Tử Lê và Quán Trọng phụ trách lái xe.
Xác nhận tất cả nhân viên đều ở trong thùng hàng rồi, Lộ Dao lấy hạt giống Tu Di trong kho hàng cá nhân ra.
Không nói Hạ Hoài Tung, Khương Nghệ Phỉ và Chu Minh Dương chưa từng gặp, Tạ Tử Lê cũng lần đầu thấy hạt giống Tu Di của Lộ Dao.
Quán Trọng là đệ tử của Phù Sinh Lục Giới môn, lúc trước từng thấy rồi.
Hạ Hoài Tung chỉ vào hạt giống to bằng hạt gạo trong lòng bàn tay của Lộ Dao, cuối cùng vẫn là không thể khống chế biểu cảm: “Này là đùa nhỉ?”
Nhân viên chạy vặt dũng mãnh vô bờ, phù chú tiện lợi dễ sử dụng cậu ta đều chấp nhận rất tốt, nhưng sự xuất hiện của hạt giống không gian thật sự quá vô lý.
Nó chỉ to bằng hạt gạo thôi mà nghe nói có thể chứa được vài người, thời gian trong không gian còn ngưng trệ gần như là vô tận.
Lộ Dao không phí lời, trực tiếp đưa nhân viên vào hạt giống không gian.
Trong chớp mắt, họ từ thùng xe tối tăm kín mít tiến vào không gian phòng ốc sáng sủa.
Chu Minh Dương và Khương Nghệ Phỉ nắm chặt tay nhau, ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Bất ngờ là trong không gian này mang phong cách bày trí của tòa nhà văn phòng hiện đại hết sức tối giản, có sô pha, giường, chăn mỏng, còn có bàn làm việc, tủ đồ ăn vặt và khu vực trà nước.
Lộ Dao đi đến sô pha ngồi xuống: “Tìm đại một chỗ nghỉ ngơi, ngủ dậy rồi xuất phát.”
Khương Nghệ Phỉ đi qua chỗ Lộ Dao: “Bà chủ, tôi nhịn không nổi thật rồi, rốt cuộc chúng ta có lai lịch gì vậy?”
Ý cô ấy là bà chủ và nhân viên chạy vặt, có là thần kinh thép, cố gắng phớt lờ, giả vờ không để ý cách mấy thì giờ cũng không gượng nổi nữa.
Giả sử sự xuất hiện của dịch bệnh zombie là để con người tuyệt chủng, thì nhân viên chạy vặt và bà chủ xuất hiện bất thình lình giống như cao nhân ngoại thế cố tình đến để cứu vớt con người.



Bạn cần đăng nhập để bình luận