Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 269 - “Ngươi xem tên Yêu Hoàng kia đi, nảy sinh tơ tình thì như đồ bỏ đi vậy.” 2



Chương 269 - “Ngươi xem tên Yêu Hoàng kia đi, nảy sinh tơ tình thì như đồ bỏ đi vậy.” 2




“Ngươi xem tên Yêu Hoàng kia đi, nảy sinh tơ tình thì như đồ bỏ đi vậy.” 2
Đột nhiên trong tay Trì Cửu Mộng xuất hiện một tẩu thuốc màu xanh biếc, làn sương mù màu đỏ đang bốc lên.
Cơ Trang dường như có đề phòng, tay áo khẽ run lên, phóng ra một sợi roi mỏng, trở người quấn lấy eo Trì Cửu Mộng, ném nàng ấy xuống dưới lầu.
Khách khứa đang hóng chuyện lần lượt đứng dậy hết, bỏ linh thạch lại chạy ra ngoài.
Cơ Trang ném Vũ Lăng và Trì Cửu Mộng ra, đôi mắt đỏ ngầu như máu, nhìn chằm chằm Trạch Duyên.
Trạch Duyên buông Lộ Dao ra, đứng phía trước che cho cô: “Người này bị sao thế?”
Lộ Dao cũng rất bất lực: “Có lẽ là nhận nhầm người rồi.”
Đầu ngón tay Trạch Duyên ngưng tụ liên chi, nét mặt lạnh lùng: “Mắt không tốt thì phải chữa cho khỏi.”
Lộ Dao: “Này...”
Trạch Duyên nghiêng đầu.
Lộ Dao lên tiếng: “Thu bớt sức mạnh lại, đừng làm rầm rộ quá.”
Theo lý đáng lẽ Yêu Hoàng, Ma Tôn đều là người có chiến lực cao nhất.
Nhưng nếu Ma Tôn là Lục Minh Tiêu thì rất khó nói.
Dù gì ở đại lục Nitraan Ảnh Đồng đánh Linh Dược cũng không có áp lực gì.
Thần linh đều rất kiêng dè kẻ giết thần.
Nếu như chỉ vì những hiểu lầm cẩu huyết này mà Trạch Duyên đánh Cơ Trang đến chết...
Lộ Dao chỉ muốn yên ổn mở một tiệm Internet thôi, không muốn bị cả Yêu tộc ghi thù đâu.
Mắt Trạch Duyên khẽ rũ xuống, con ngươi đen tuyền toát lên sự khát máu, nó như một ngọn lửa cháy bùng lên, chớp mắt đã ngọn lửa ấy đã lan ra lấn át toàn bộ phần tròng đen của mắt.
Anh quay người xuống lầu: “Ma Bảo.”
Ma Bảo nhảy ra khỏi lòng Lộ Dao: “Ma Tôn.”
Trạch Duyên: “Đưa Lộ Dao về phòng. Yên tâm, bổn tôn sẽ nương tay không gây ồn ào đâu.”
Lộ Dao: “...”
Sao lại có chút kỳ quái thế nhỉ?

Lầu ba nhà nghỉ Trùng Đăng.
Ma Bảo nhận được mệnh lệnh lập tức đưa Lộ Dao lên lầu.
Lộ Dao ngồi giữa căn phòng khách rộng rãi, ôm lấy Ma Bảo, tiếng hát bi ai của giao yêu quanh quẩn bên tai khiến cô đứng ngồi không yên.
Ma Bảo chớp mắt: “Ngươi yên tâm đi, Tôn thượng đánh nhau chưa từng thua bao giờ cả.”
Lộ Dao: “... Không phải tôi đang lo lắng cái này.”
Ma Bảo không hiểu: “Vậy ngươi đang lo lắng điều gì?”
Ma Bảo nhảy ra khỏi lòng của Lộ Dao, lướt qua chiếc bàn, vùi người trên chiếc ghế mềm, chau mày chặt lại: “Chắc không phải ngươi đang lo cho tên Yêu Hoàng đào hoa kia đấy chứ?”
Lộ Dao nhìn bộ dạng chê bai của Ma Bảo: “Không phải Ma vực đã đóng lại năm trăm năm rồi sao? Sao ngay cả nhóc cũng biết chuyện của Yêu Hoàng thế?”
Ma Bảo: “Có gì đâu chứ? Cả lục giới đều biết chuyện hắn ta thích Ngọc Dao tiên tử...”
Đừng cho rằng ma vật thì không hóng chuyện.
Hơn hai trăm năm trước, Yêu Hoàng đi khắp chân trời góc bể để tìm thần hồn của Triệu Ngọc Dao, quấy nhiễu cả tam giới không được yên ổn.
Mặc dù cửa Ma vực đã đóng lại nhưng cũng không cách biệt tin tức với ngoại giới.
Ma vật họ không nên quá mừng rỡ khi hóng trò đùa của Yêu Hoàng.
Ma Bảo nói được một nửa thì như nhớ ra được gì đó, tức giận nói: “... Có lẽ chỉ có Tôn thượng của bọn ta là không biết thôi.”
Khế chủ của họ còn cứng đầu hơn đá dưới đáy sông Vong Xuyên nữa.
Lộ Dao: “Mọi người đều biết sao anh ấy lại không biết được chứ?”
Ma Bảo lắc đầu tiếp: “Vốn Ma tộc luôn bạc tình. Tôn thượng của bọn ta lại là ma đồng bẩm sinh, tình duyên đứt hết nên càng không có tình cảm. Ngươi có thấy mỹ nhân đồ đỏ lúc nãy không?”
Lộ Dao gật đầu.
Ma Bảo nói tiếp: “Nàng ấy tên Trì Cửu Mộng, là bà chủ của khách điếm này, đại yêu của núi hoang. Nàng ấy thích Tôn thượng của ta, đã đợi tám trăm năm rồi nhưng Tôn thượng lại không biết gì cả. Ngươi xem ta đi, ta đã ký khế ước với Tôn thượng được chín trăm năm rồi mà người vẫn chưa từng khoan dung với ta.”
Lộ Dao: “...”
Ma Bảo vẫn còn đau lòng vì chuyện trước khi ra khỏi cửa.
Nếu như nói Trạch Duyên là một tảng đá lạnh lùng vô tình thì Lộ Dao sẽ giống như một chiếc miếng dán nhiệt lúc nào cũng tỏa ra sự ấm áp, chỉ cần dán lên là ấm ngay.
Lúc còn ở tiệm internet, thỉnh thoảng Ma Bảo thấy Lộ Dao và Bất Độc ở cạnh nhau thì sự ngưỡng mộ trong lòng cũng sắp tràn hết ra ngoài rồi.
Nó không bám được Tôn thượng vậy thì bám lấy Lộ Dao vậy.
Lộ Dao ôm Ma Bảo vào lòng, không hề biết mình đã bị gắn mác “lốp xe dự phòng”.
Bên ngoài, Trạch Duyên và Trì Cửu Mộng bốn mắt nhìn nhau.
“...”
“...”
Cơ Trang bị Vũ Lăng đưa đi, Trạch Duyên nhớ đến Lộ Dao nên không đuổi theo.
Trì Cửu Mộng là bà chủ, nghĩ đến chuyện Lộ Dao ở trong tiệm mình bị quấy rầy nên cũng đi lên theo, nàng ấy muốn bù đắp phần nào đó
Không ngờ tiểu ma vật kia ăn nói không kiêng kỵ, gì cũng không biết kia bây giờ lại còn học người ta nhiều chuyện nữa.
Hai người im lặng một lúc lâu, bước chân nhấc lên rồi từ từ buông xuống, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị bước vào.
Lúc này giọng của Lộ Dao vang lên: “Nếu Ma Tôn đã lạnh lùng vô tình như thế thì các người thích gì ở hắn thế?”
Ma Bảo: “Ta thích Ma Tôn lạnh lùng vô tình như thế đấy, mạnh mẽ như thiên thần. Ngươi xem tên Yêu Hoàng kia đi, nảy sinh tơ tình thì như đồ bỏ đi vậy.”
Lộ Dao: “... Ồ, nhóc thích là được.”
Ma Bảo nhớ lại dáng vẻ không thích nói chuyện phiếm của Lộ Dao khi còn trong tiệm nên không kìm được hỏi: “Ngươi thích người như thế nào vậy?”
Lộ Dao ngẩng đầu lên suy nghĩ một lúc: “Ừm, người bình thường là được.”
Ma Bảo chau mày: “Người bình thường có gì tốt chứ? Y hệt như một tên phế vật.”
Lộ Dao nhớ ra gì đó nhưng không chắc chắn: “Mạnh hay yếu hơn một chút thì cũng không vấn đề, có thể mãi mãi ở cạnh nhau là được rồi.”
Trì Cửu Mộng nhìn Trạch Duyên, nàng ấy muốn cười nhưng lại không dám.
Trạch Duyên đưa một cô gái Nhân tộc đến đây, nàng ấy cho rằng Ma giới cũng sắp có chuyện đùa... khụ là chuyện vui nữa chứ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận