Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 708 - Lời nói được coi là nhắc nhở chính 1



Chương 708 - Lời nói được coi là nhắc nhở chính 1




Lời nói được coi là nhắc nhở chính 1
Lý Túy đứng trước cửa sổ một lúc lâu cũng không động đậy, bên ngoài nhà kho thì đang vọng lại tiếng bước chân nặng nề, họ đều thấp thỏm không yên, hạ thấp giọng xuống gọi anh ấy.
“Đội trưởng, đội trưởng!”
Lý Túy ngẩng đầu lên, trông sắc mặt rất kỳ lạ.
Đội viên hỏi: “Mảnh giấy ấy bị gì à?”
Lý Tuý lại cúi đầu nhìn xuống thêm một lúc nữa, đột nhiên anh ấy bỏ balo xuống lục lọi gì đó, một lúc sau cuối cùng cũng tìm được một cây bút ở trong một ngăn kéo cực kỳ nhỏ.
Vừa định chuẩn bị đặt bút viết thì Lý Tuý lại ngẩng đầu lên nhìn các đội viên đang đứng cạnh cửa: “Các cậu có mang vàng theo không?”
Các đội viên không hiểu tại sao đội trưởng lại đột nhiên hỏi như thế nên chỉ biết hoang mang lắc đầu.
Trước đây khi thành phố Lục Nghị còn là thành phố du lịch thì các khu xung quanh có rất nhiều quầy hàng bán trang sức bằng vàng.
Thành phố của họ nổi tiếng là thừa vàng.
So với những khu vực khác thì ở chỗ họ vàng được xem là một loại kim loại quý nhưng lại khá phổ biến, mọi người ở đây cũng rất thích đeo trang sức bằng vàng.
Nhưng sau khi dịch bệnh zombie bùng phát thì giá trị của vàng tụt dốc không phanh, nay đã trở thành một món đồ vô dụng không còn giá trị.
Một sợi dây chuyền vàng nặng mười gram còn không đổi được một túi bánh quy, trừ những món trang sức có giá trị kỷ niệm ra thì đa phần mọi người đều không còn đeo trang sức bằng vàng trên người nữa, huống hồ bọn họ còn là người phải liều mạng xông pha ra ngoài thì càng không thể đeo những món trang sức vô dụng ấy.
Đội viên hỏi tiếp: “Đội trưởng, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Lý Tuý đưa tờ rơi trong tay lên: “Đây có thể là cơ hội cuối cùng của chúng ta, nhưng nó lại cần dùng vàng để giao dịch.”
Lý Tuý đưa tờ rơi cho các đội viên xem, bên trong nhà kho ăm u, tối tăm, anh ấy nhận lấy rồi đứng bên dưới cửa sổ hạ thấp giọng đọc sơ qua một lần.
Sắc mặt mỗi người mỗi khác.
“Chỉ cần dùng mảnh giấy này đặt đơn thì sẽ có nhân viên chạy vặt đến, chuyện này không đáng tin.”
“Đội trưởng, tôi thấy anh cũng lú lẫn theo rồi.”
“Hơn nữa nhân viên chạy vặt không cần thức ăn, nước và nguyên vật liệu quan trọng, cứ nhất quyết phải nhận đống vàng vô dụng kia, đâu cẩn giả đến thế chứ.”
Lúc này một giọng nói vang dội đột nhiên vang lên: “Không phải lừa gạt đâu, thấy các người đáng thương nên tôi mới đưa tờ rơi cho các người đấy. Nếu các người không tin thì tôi cũng không còn cách nào.”
Mọi người nghe xong thì đồng loạt ngẩng đầu lên, khi phát hiện nửa cái đầu người xuất hiện ngay trên cửa sổ thông gió không biết từ lúc nào thì ai nấy cũng đều ngạc nhiên, thiếu niên tỳ hai tay bám vào thanh lan can cửa sổ, đôi mắt sáng rực.
Lý Tuý là người phản ứng nhanh nhất: “Chim sẻ cũng do cậu gọi đến sao?”
Nói như vậy thì cũng không hoàn toàn chính xác, nhưng Lý Tuý không còn tâm trạng để tìm kiếm từ ngữ phù hợp nữa.
Chiếu Dạ còn chưa kịp nói gì thì mười mấy con sẻ tinh lẳng lặng sà xuống, có con thì đậu trên cửa sổ, có con thì đậu lên vai Chiếu Dạ, có con thì đậu trên đầu nghiêng đầu sang một bên, thấy những đôi mắt trong veo, tròn xoe đang nhìn vào bên trong chỗ họ thì không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy chúng đang trêu chọc họ vậy.
Trong mắt mọi người trong nhà kho thì cảnh tượng này đúng là không thể tưởng tượng được, rất kỳ lạ.
Nhưng khi so với đám zombie biến dị dữ tợn ngoài kia thì đám sẻ tinh nhỏ bé này đáng yêu hơn không biết bao nhiêu lần, họ cũng không thấy sợ gì nữa.
Lý Tuý lại cúi đầu nhìn xuống tờ rơi trong tay, hạ thấp giọng lẩm bẩm một mình: “Nhưng bọn tôi không có vàng.”
Lúc này một đội viên lục tìm trong túi mình, móc từ trong túi ra một chiếc nhẫn được khảm một viên đá phỉ thuý vuông trên mặt, được dùng giấy ăn gói lại.
“Đội trưởng, anh lấy chiếc nhẫn này dùng đi.”
Lý Tuý: “Chiếc nhẫn này…”
Đội viên đó đáp: “Là của cha tôi để lại đấy, vốn tôi muốn giữ nó làm kỷ niệm. Nhưng không sao, chỉ để đó thôi thì cũng không có tác dụng gì, nếu nó có thể cứu mạng chúng ta thì chắc chắn cha tôi sẽ rất vui lòng.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận