Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1317 -



Chương 1317 -



Lộ Dao rũ mắt xuống nhìn người đàn ông khúm núm đang đứng trước mặt mình, một lúc sau mới đáp: “Thật ra tôi không hề tức giận như những gì các anh tưởng tượng đâu, chỉ là vài vị khách không tuân thủ giờ giấc thôi mà, cũng không biết đạo diễn Tạ đã nói gì với anh mà khiến anh hoảng sợ đến thế. Anh ta cũng cũng thật là, lúc nãy còn chuyển thêm cho thôi năm triệu nữa.”Nhan Thượng Thanh lập tức ngẩng đầu lên: “Anh ta… chuyển cho cô năm triệu sao?”Lộ Dao gật đầu: “Anh không biết sao? Hôm trước lúc anh ta nhờ tôi chuyện này thì đã gửi riêng cho tôi một phong lì xì hai triệu rồi.”Lì xì… Hai triệu…Lòng Nhan Thượng Thanh như có một cây búa đập mạnh vào vậy, cũng không biết trong những cảm xúc nhục nhã, ân hận, xấu hổ thì thứ nào đang dâng trào mãnh liệt hơn.Lộ Dao như vừa oán trách, vừa bất lực, chỉ bình thản nói: “Con người tôi không có sở thích gì đặc biệt cả nhưng lại không tài nào vứt bỏ được thói mê tiền. Thế nên khách hàng đều cho rằng tôi xem tiền tài như mạng sống, hình như không cần biết đã xảy ra chuyện gì thì chỉ cần gửi cho tôi một số tiền khổng lồ là có thể giải quyết được vấn đề ngay.”Nhan Thượng Thanh có cảm giác sau lưng mình đổ đầy mồ hôi, có một sức ép vô hình đang đè mạnh xuống tinh thần của anh ta.Anh ta chỉ biết cúi đầu thấp hơn nãy: “Thật lòng xin lỗi.”Trong tình trạng tinh thần bị đè nặng như thế thì thời gian như có tính đàn hồi vậy, bị kéo ra vô cùng dài.Dường như đã trôi qua một thời gian rất dài thì Nhan Thượng Thanh mới nghe bà chủ nói: “Đạo diễn Tạ đã mời cả Phó Trì đến rồi, tôi cũng đâu phải người không hiểu chuyện như thế chứ. Có lẽ lúc Tạ Tu Lương về đến sẽ còn đến làm phiền tôi nữa cho xem, chúng ta mỗi người lùi một bước, làm theo những gì đã bàn bạc từ trước, đạo diễn Nhan, biên kịch và nữ chính có thể vào, còn nam chính đó ấy à, quả thật khu phố tồi tàn này không có tư cách đón tiếp một vị Phật lớn như cậu ta đâu.”Đầu Nhan Thượng Thanh chỉ còn một mảng trống rỗng, gật đầu liên tục: “Được được được, bọn tôi sẽ hoàn toàn phối hợp như những gì cô nói.”Lộ Dao bước sang đó vỗ nhẹ lên vai Nhan Thượng Thanh: “Đi thôi, tôi sẽ đưa anh đến rạp chiếu phim dạo một vòng trước, sau đó mới quay lại đón những người còn lại. Tôi đoán tâm trạng của anh sẽ thoải mái hơn được phần nào đấy.”Nhan Thượng Thanh không hiểu nguyên nhân nhưng anh ta cũng không còn đường lui nữa rồi.Lúc anh ta đi trong khu phố vắng lặng, tồi tàn đó, thậm chí còn không dám ngó nhìn ra xung quanh, chỉ biết đi theo Lộ Dao để đến rạp chiếu phim vượt thời không.Lộ Dao đứng dưới bậc thang nói: “Tôi còn có việc nên không vào đó với anh đâu. Phó Trì đang ở trong đó, nhờ anh ta đưa anh đi tham quan xung quanh đi.”Hòa Mễ, Kỷ Hân và Thi Tân Tập đứng ở khu phố thương mại đợi rất lâu nhưng mãi vẫn chưa thấy Nhan Thượng Thanh quay lại.Thi Tân Tập nổi giận muốn đi tìm Nhan Thượng Thanh nhưng lại bị một bức tường vô hình chắn ngay cửa ra vào của khu phố, thế nên cho dù có làm gì thì cũng không thể tiến vào đó được.Khoảng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Nhan Thượng Thanh cũng xuất hiện trên con đường không mấy rộng lắm, hình như trông có gì đó không bình thường cho lắm.Hai mắt đạo diễn Nhan sáng rực một cách kỳ lạ, đi đứng cứ như vừa uống say vậy, loạng choạng không vững, lúc bước đến trước mặt ba người họ thì anh ta không thèm liếc nhìn Thi Tân Tập, chỉ nói: “Hòa Mễ và Kỷ Hân theo tôi vào trong.”Thi Tân Tập không dám tin vào tai mình, gọi Nhan Thượng Thanh lại: “Còn tôi thì sao? Tôi phải làm sao đây?”Nhan Thượng Thanh quay đầu lại nhìn cậu ta: “Cậu bị khu phố thương mại từ chối nên không thể vào trong được. Cậu cứ đi men theo con đường nhỏ là sẽ ra đến quốc lộ. Cậu hãy liên hệ với trợ lý đến đón mình đi.”Sau đó mặc cho Thi Tân Tập tức giận đến thở hồng hộc, lớn tiếng uy hiếp rằng sẽ đi báo lại với sếp Đỗ thì Nhan Thượng Thanh cũng không đáp lời, thậm chí còn đi nhanh hơn, bảo Hòa Mễ và Kỷ Hân nhanh chóng đi theo mình nữa.Hòa Mễ và Kỷ Hân nhìn nhau, trong mắt hai người họ đều lóe lên sự lo lắng.Hình như tinh thần của đạo diễn Nhan không ổn lắm, không biết vừa trải qua chuyện gì ở bên trong nữa.Hơn nữa sự tồn tại của khu phố này và những người ra ra vào vào nơi đây cũng không bình thường cho lắm.Kỷ Hân quay đầu lại nhìn Thi Tân Tập bị bỏ lại phía sau, chỉ biết lẳng lặng nghiến chặt răng lại, không hỏi gì thêm.Lúc quay về trước cửa của rạp chiếu phim vượt thời không, Nhan Thượng Thành không nói gì với hai người còn lại, vội vàng bước vào trong.Kỷ Hân và Hòa Mễ chần chừ đứng ngoài cửa, phải đợi đến khi Phó Trì bước ra từ rạp chiếu phim, đưa cho hai người họ mặt dây chuyền trượng Quy Giới rồi nói: “Hai người đeo nó lên người rồi theo tôi vào trong.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận