Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 294 - Hai người còn đánh nữa thì sẽ cho vào danh sách đen 3



Chương 294 - Hai người còn đánh nữa thì sẽ cho vào danh sách đen 3




Hai người còn đánh nữa thì sẽ cho vào danh sách đen 3
Lộ Dao thở dài một tiếng, đứng phía sau Trạch Duyên thò đầu ra: “Trì cô nương, cô không cần trêu đùa anh ấy như thế đâu. Tôi sẽ không soi gương Tiền Trần. Tôi đã nói qua rất nhiều lần rồi, trước đây tôi không quen Yêu Hoàng. Cơ Trang đã nhận sai người thì chi bằng dùng chiếc gương này soi Yêu Hoàng thử, biết đâu được có thể tìm được cách tìm lại Ngọc Dao tiên tử thì sao. Nếu như Yêu tộc các người cố ý dùng quyền uy để ức hiếp người khác, làm khó Nhân tộc nhỏ bé như tôi vậy tôi sẽ dựa theo quy tắc của các người, xem thử nắm đấm của ai cứng hơn là được.”
Trì Cửu Mộng nhìn sang Lộ Dao, thật sự không ngờ nàng sẽ cứng rắn như thế, hoặc có thể là đang ỷ vào việc có Ma Tôn ở đây chăng?
Bất Độc tiến lên trước, biến ra thanh huyết đao, khu đại sảnh dấy lên một trận bão tuyết lớn.
Đám Yêu tộc, khách hàng lúc nãy còn vui vẻ xem náo nhiệt hóng chuyện bây giờ đều quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy.
Đôi mắt đỏ của Bất Độc liếc sang Trì Cửu Mộng, rồi lại nghiêng người nhìn Cơ Trang: “Ngươi, đáng chết.”
So với Trì Cửu Mộng thì Lộ Bất Độc ghét tên yêu cứ thích quấn lấy Lộ Dao này hơn.
Toàn Phong và Ma Bảo nằm phía sau quầy bar, im lặng xem drama.
Không biết tại sao nhưng hai chàng trai bên cạnh Lộ Dao người sau mạnh hơn người trước.
Trì Cửu Mộng không biết rằng lần trước xém chút nữa Yêu Hoàng đã bị đứa nhóc này đánh chết đấy.
Toàn Phong và Ma Bảo vui vẻ xem náo nhiệt, còn vội vàng bảo Giảo Nương bán cho cây xúc xích nữa.
Yêu Hoàng khởi động những đóa hoa sơn trà đang quấn lấy trên chuôi kiếm, cành cây non vươn ra từ chuôi kiếm, dần dần hóa thành lưỡi kiếm.
Cơ Trang lạnh lùng liếc nhìn Bất Độc, lần trước là do hắn ta sơ ý nên mới bị chém gãy lưỡi kiếm.
Lần này hắn ta sẽ cho thằng nhóc này một bài học.
Cơn bão tuyết thét gào, bên trong thân cây bồ đề lạnh lẽo không khác gì chín tầng địa ngục.
Lũ yêu ma kia run lên bần bật, Chung Liên Gia trốn phía sau, may là Giảo Nương đắp cho anh ta một chiếc giao sa nên mới không bị đông cứng chết tại chỗ.
Trong đại sảnh, chỉ có Lộ Dao không cảm nhận được sự lạnh lẽo này.
Đôi mắt đỏ của Bất Độc híp lại, không rời xa Lộ Dao một bước, lưỡi dao trong tay lập tức biến hình, thanh đoản đao được kéo dài ra, ngưng tụ thành một cây kim dài bén nhọn màu máu chĩa thẳng vào mắt Cơ Trang.
Cơ Trang vẫn đứng yên, chân không cách nào động đậy được.
Không biết từ lúc nào Lộ Dao đã lấy ma trượng ra, ma pháp trận màu đen dần lan rộng ra dưới chân Cơ Trang, bao trùm hết tất cả không gian trong cây bồ đề.
Trì Cửu Mộng cũng phát hiện ra điều bất thường, hai chân nàng ấy dính chặt dưới đất, không cách nào động đậy được.
Lộ Dao nghiêng đầu, giọng nói dịu dàng như suối chảy: “Tôi vừa nghĩ ra một cách rất hay để chứng minh cho bản thân – nếu hôm nay tôi giết chết Yêu Hoàng ngay tại đây thì sau này sẽ không còn ai nhận nhầm tôi là Ngọc Dao tiên tử nữa nhỉ?”
Chúng yêu đang lạnh cóng đến mức run bần bật, nghe cô nói thế thì cả người cứng đờ.
Hàng ngàn năm nay đúng thật là Nhân tộc không bằng được Yêu tộc, Ma tộc, nhưng nếu bàn về bày mưu tính kế, sâm thâu khó lường thì Nhân tộc vẫn hơn hai tộc còn lại.
Nghe nói Ngọc Dao tiên tử là người khoan dung lương thiện nên mới có thể khiến Yêu Hoàng đắm chìm trong biển tình như thế.
Trải qua vụ việc lần này chúng yêu có thể chắc chắn một điều rằng Lộ Dao đúng là không phải Ngọc Dao tiên tử thật.
Tiên tử thật sao lại có lòng dạ ác độc như bà chủ đây được chứ?
Một luồng ánh sáng màu hồng lẳng lặng xẹt ngang qua, Vũ Lăng hiện hành hình người chặn ngay trước mặt Cơ Trang, chắn ngay trước mũi kim sắc nhọn kia.
Hắn không ngờ một cây kim mảnh như vậy nhưng khi đặt lên cánh tay lại nặng như núi thế này, mặt hắn lập tức biến sắc, cố gắng đỡ lấy, nghiến chặt răng nói: “Lộ Dao, chuyện này là Cơ Trang không đúng, đã làm phiền đến ngươi. Ta thay hắn ta xin lỗi ngươi, mong ngươi hãy nương tay.”
Lộ Dao giữ Bất Độc lại: “Vũ Lăng, đây không phải chuyện một câu xin lỗi nhẹ nhàng là có thể giải quyết được.”
Vũ Lăng quay đầu lại trừng mắt với Cơ Trang, sau đó lại quay lại nhìn Lộ Dao: “Thật ra chuyện này đều là hiểu lầm, ta đã tìm được nơi Ngọc Dao tiên tử đang ở hiện tại. Giải quyết chuyện này xong ta sẽ đưa Cơ Trang rời khỏi đây. Tổn thất của tiệm ngươi cứ báo con số cho ta, ta sẽ bồi thường.”
Lộ Dao rũ mắt cứ như đang cân nhắc, một lúc sau vỗ nhẹ lên vai Bất Độc, ý bảo cậu rút tay về.
Vốn cô cũng không có ý giết người, lúc nãy cô còn đang lo làm quá lên như thế sẽ không thu dọn được tàn cuộc, may là Vũ Lăng đến đúng lúc.
Cây kim dài trong tay Bất Độc hóa lại thành lưỡi dao, cơn bão tuyết trong đại sảnh cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Kết giới bị cơn bão tuyết mài mòn đang lung lay muốn nứt ra thành từng mảnh, yêu ma đang quỳ rạp dưới đất cũng lần lượt đứng lên, nét mặt ngượng ngùng lại bất lực.
Mẹ nó chứ quá đáng thật mà, rõ ràng không cảm nhận được tu vi trên người bà chủ nhưng đám yêu ma ấy lại cứ nhất quyết làm khó cô, nhưng lần nào cũng bị đè xuống đất vả mặt bôm bốp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận