Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 832 - Tiếp tục mở rộng nghiệp vụ mới 3



Chương 832 - Tiếp tục mở rộng nghiệp vụ mới 3




Tiếp tục mở rộng nghiệp vụ mới 3
Lúc nãy Cao Thẩm Niên nghe Cao Thi Mộng nói chuyện xe tải lớn đang đỗ ở cửa, bèn chủ động hỏi: “Nghe nói cô định khai phá tuyến vận chuyển đường dài?”
Trạm chỉ là sự mở rộng của cửa hàng tổng cửa hàng dịch vụ chạy vặt, nó cũng không giống quán mì Thanh Sơn.
Chúng không có thực thể ở khu phố thương mại, cũng không thể kết nối mạng của khu phố thương mại, nhân viên của trạm không có điện thoại của cửa hàng, công tác tình báo bị tụt lại rất nhiều.
Công tác chuẩn bị đã làm gần xong rồi, chuyến vận chuyển thử đầu tiên cũng rất suôn sẻ, tiếp theo phải bắt đầu cân nhắc vấn đề tuyển nhân viên vận chuyển và thị trường mở rộng, Lộ Dao không để ý Cao Thẩm Niên nữa.
Cao Thẩm Niên khẽ suy tư một hồi rồi nghiêng người lấy bản đồ bằng giấy trên bàn, mở ra chỉ vào một điểm cho Lộ Dao nhìn: “Bà chủ, tôi kiến nghị cô xây một trạm ở thành phố Ỷ Kim, thành phố Ngân Biên gần thành phố Ỷ Kim cũng rất có giá trị.”
Ỷ Kim là thủ đô nước Hoàng Kim, diện tích không lớn, từng là thành phố có nền công nghệ khoa học và kinh tế phát triển nhất trên cả nước, mật độ dân số cũng cao, trong đó có ít nhất năm mươi phần trăm là người vùng ngoài, đều là người đến từ thành phố khác đến Ỷ Kim mưu sinh hoặc đi học.
Mà thành phố Ngân Biên gần Ỷ Kim là khu công nghệ khoa học tân tiến và trình độ cao trong nước trước kia, diện tích thành phố cực kỳ nhỏ nhưng ở đó tập trung các nhân tài nghiên cứu khoa học hàng đầu cả nước.
Nửa tháng sau khi dịch bệnh zombie bùng phát, chức năng cơ bản của thành phố bị tê liệt toàn diện, Cao Thẩm Niên mất liên lạc với thế giới bên ngoài lâu ngày nhưng anh ta không hề cảm thấy cả thế giới đều giống thành phố Lục Nghị hay thành phố Cao Thăng, chắc chắn vẫn còn người sống sót ở những thành phố lớn hơn và phát triển hơn kia, cũng có người đang tích cực tìm cách phá giải nạn tuyệt chủng lần này.
Nếu trạm chạy vặt có thể bám rễ ở những nơi đó, chắc chắn sẽ có lợi cho sự phát triển của cửa hàng, mà có lẽ trạm chạy vặt còn có thể giúp những thành phố bị ngăn cách kết nối lại với nhau một lần nữa, vậy thì chắc là con người vẫn còn hy vọng.
Lộ Dao nghiêm túc lắng nghe suy nghĩ của Cao Thẩm Niên, nhìn lướt qua Ỷ Kim và Ngân Biên trên bản đồ: “Tôi sẽ cân nhắc.”
Suy nghĩ của Cao Thẩm Niên không có vấn đề gì, nhưng Ỷ Kim và Ngân Biên không gần thành phố Cao Thăng, độ khó khai phá tuyến đường cực lớn, tuyệt đối không thể có lợi nhuận trong thời gian ngắn.
Chuyện cấp bách hơn ở thời điểm hiện tại của Lộ Dao là hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn, lòng cô thỉnh thoảng cứ lóe qua một tia bất an cực nhanh, thôi thúc cô phải nhanh hơn, nhanh hơn chút nữa.
Nói chuyện với Cao Thẩm Niên xong, Lộ Dao ra khỏi văn phòng hậu sảnh, chào dì Châu và Cao Thi Mộng rồi quay đầu gọi Harold và Lục Minh Tiêu, chuẩn bị quay về thành phố Cao Thăng.
Nếu thử nghiệm thuận lợi, bước tiếp theo sẽ là tuyển nhân viên vận chuyển, Lộ Dao cũng đang xem xét địa điểm xây trạm mới.
Trong đầu cô đã có vài thành phố được chọn sẵn rồi.
Harold vòng qua đầu xe trước tiên, mở cửa định ngồi lên ghế lái.
Lộ Dao và Lục Minh Tiêu đi ra khỏi cửa hàng, cũng định lên xe ngồi.
Trên con đường từ căn cứ Lê Minh đi qua, một nam một nữ hồng hộc chạy tới, thấy Lộ Dao và Lục Minh Tiêu chuẩn bị lên xe thì kích động vẫy tay, lại hét to mấy tiếng, thu hút hai người dừng chân quay đầu lại, cặp nam nữ đó lập tức tăng tốc chạy qua.
Cô gái chạy đến trước mặt Lộ Dao túm lấy cánh tay cô, mắt hơi trừng to, trong sự sốt ruột chứa đựng rất nhiều chờ mong: “Các cô có phải là xe vận chuyển của trạm chạy vặt không, có thể đưa thư không?”
Lộ Dao khẽ gật đầu, dịu dàng vỗ về: “Không cần vội, từ từ nói.”
Cô gái kích động lấy một chiếc túi đựng đồng xu may tay và một chiếc lắc tay bằng vàng trong túi ra: “Tôi và chồng là du khách đến từ thành phố Cao Thăng, vì dịch bệnh bùng phát nên bị kẹt lại đây. Lúc nãy ở căn cứ nghe người ta nói chỗ các cô có thể gửi hàng nên muốn nhờ các cô đưa thư.”
Trong lúc cô gái nói chuyện, người đàn ông cũng đã chạy tới.
Khó khăn lắm hai vợ chồng mới ổn định tại căn cứ Lê Minh, tạm thời không biết tình hình người nhà ở thành phố Cao Thăng, cũng không có cách để về nhà an toàn.
Lúc họ nghe bác sĩ Hà nói trạm chạy vặt sắp có dịch vụ mới, trong đầu lóe lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định thử gửi một bức thư về trước.
Bức thư được đựng trong túi đựng đồng xu may tay, túi đựng đồng xu đó là đồ thủ công do mẹ cô gái may, nếu người nhà của cô ấy còn sống thì chắc chắn sẽ nhận ra.
Trong túi đựng đồng xu may tay còn có một chiếc chìa khóa do người chồng nhét vào, người nhà của anh ấy thấy cũng sẽ nhận ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận