Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 253 - Tên nhóc này bị bắt đến không đáng tiền 1



Chương 253 - Tên nhóc này bị bắt đến không đáng tiền 1




Tên nhóc này bị bắt đến không đáng tiền 1
Trạch Duyên để tách trà xuống rồi ngước nhìn cô: “Đưa tay qua đây.”
Lộ Dao đơ ra: “Hả?”
Trạch Duyên khẽ nhướng mày, con ngươi như trăng máu nhìn trân trân vào Lộ Dao, không nghiêng không lệch, tĩnh lặng như nước.
Lộ Dao chần chừ mãi không động đậy.
Trạch Duyên như mất sạch kiên nhẫn, thò người ra khỏi bàn gỗ nắm lấy tay Lộ Dao viết hai chữ lên lòng bàn tay cô: “Trạch Duyên, tên ta.”
Đầu ngón tay anh để lại cảm giác ngứa nhẹ ở những nơi mà nó lướt qua.
Lộ Dao rút tay về, hai chữ trên lòng bàn tay lấp lánh ánh vàng rất lâu không tắt.
Cô ngắm nghía tay mình, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn chàng trai đối diện. Suy nghĩ vốn đã chắc nịch nay cũng không khỏi dao động.
Với tính nết kỳ quặc của Lục Minh Tiêu, không có chuyện quá giới hạn thế này.
Rốt cuộc là cô nhận nhầm người hay tại anh mất trí nhớ?
Giống cô ngày xưa vậy.
Nói ra thì, những gì cô biết về Lục Minh Tiêu gần như toàn là hình ảnh anh mà cô gặp sau khi ràng buộc với hệ thống hiện thực hóa ước mơ. Dáng vẻ trẻ con của anh, dáng vẻ sau khi họ quen biết nhau, cô cũng biết đôi chút.
Nhưng kể từ năm anh rời khỏi Thâm Uyên đến trước khi họ gặp gỡ, Lục Minh Tiêu ở đâu làm gì trong khoảng thời gian đó, Lộ Dao không biết gì cả.
Lộ Dao chợt nhận ra rằng, thật ra cô không hề hiểu Lục Minh Tiêu.
Trạch Duyên rũ mắt đỏ, mặt vô cảm, phảng phất như không hề cảm thấy cử chỉ vừa rồi có gì không ổn: “Lúc nãy ngươi muốn nói gì?”
Nói đến chính sự, Lộ Dao lập tức thôi suy nghĩ linh tinh: “Tôn Thượng.”
Trạch Duyên ngước lên, không đáp lời, con ngươi diễm lệ hệt hạt lựu bình tĩnh nhìn qua.
Lộ Dao nhìn lãng sang nơi khác, hắng giọng: “Trạch Duyên.”
Sắc mặt anh vẫn như thường: “Chuyện gì?”
Lộ Dao quyết định vẫn nên vòng vo chút: “Lúc nãy dạo chơi một vòng trong quán, anh thấy thế nào? Ma tộc sẽ thích nơi này chứ?”
Vẻ mặt chàng trai bình tĩnh, tuyệt nhiên không nhìn ra được suy nghĩ thật, anh im lặng một lát mới nói: “Họ sẽ thích, nhất là trò chơi kia.”
Lộ Dao vui vẻ: “Nếu anh đã nói vậy, thế thì không sao rồi.”
Cô lẩm bẩm một câu, lại ngẩng đầu nhìn sang: “Nghe nói cửa giữa hai giới Ma vực và nhân gian đã đóng vào năm trăm năm trước?”
Trạch Duyên biết gì nói đó: “Quả thật có chuyện này.”
Lộ Dao gối một tay lên bàn: “Vậy... Có thể mở lại Giới Môn không?”
Thật ra chỉ cần mở một khe hở ma khí dưới gốc cây bồ đề cho khách Ma tộc ra vào hai giới là được. Nhưng Lộ Dao vẫn chưa biết chính xác được tính cách thật sự của Ma Tôn, đưa ra yêu cầu lớn, chừa đường cho những cuộc đàm phán tiếp theo.
Bỗng dưng Trạch Duyên đổi tư thế ngồi, thả lỏng cơ thể, hơi ngả ra sau dựa vào lưng ghế, tư thế còn thư giãn hơn lúc nãy: “Đương nhiên là được.”
Lộ Dao cong mắt, đang định thuận thế khen hai câu rồi bắt đầu thảo luận chi tiết.
Trạch Duyên còn chưa nói xong: “Nhưng ngươi cảm ơn ta thế nào đây?”
Lộ Dao chớp mắt, hình như không phải là ảo giác.
Ma Tôn hơi kỳ lạ thật.
Nhưng cũng đã nói tới đây rồi, chỉ cần anh gật đầu, quán net có thể quang minh chính đại tiếp xúc với khách Ma tộc, Lộ Dao không nỡ từ bỏ.
Trái lại cô còn muốn xem xem tên này định làm gì.
Lộ Dao sắp xếp xong suy nghĩ của mình, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tôn Thượng muốn gì?”
Trạch Duyên thò ngón tay lên bàn, chạm vào tách trà đã nguội, ngón tay vô thức chọt nhẹ lên thành tách: “Rất nhiều năm về trước, ta đánh rơi một thứ ở nhân gian. Sau này tìm khắp lục giới cũng chưa tìm lại được. Ta có thể mở lại Giới Môn cho ngươi, lúc rảnh rỗi, ngươi đi tìm nó với ta.”
Lộ Dao đã có chuẩn bị, cứ tưởng anh sẽ đề nghị yêu cầu gì đó làm người ta khó xử, nghe ra thì mới biết cô mới là kẻ lòng dạ tiểu nhân.
Cô hỏi: “Đánh rơi thứ gì?”
Trạch Duyên cúi mặt, bị vẻ nghi hoặc che phủ: “Thật ra... Ta cũng không nhớ nữa. Chỉ mơ hồ cảm thấy mình đã mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng, nhưng lại không tìm thấy ở đâu cả.”
“Hóa ra là vậy.” Lộ Dao hít sâu một hơi, ngồi thẳng dậy: “Được, tôi đồng ý với anh.”
Lộ Dao bàn bạc với Trạch Duyên, mở khe hở ma khí dưới gốc cây bồ đề trước, thời hạn một tháng.
Để tránh nhiễu loạn nhân gian, khe hở ma khí này xuyên thẳng đến quán net, ra khỏi quán cũng chỉ có thể về Ma vực. Nói đơn giản thì đây là một cánh cửa chuyên liên thông giữa quán net và Ma vực. Dù ma vật đến quán net nhờ cánh cửa, cũng không thể từ quán net đến nhân gian.
Lộ Dao không rõ tại sao năm trăm năm trước Trạch Duyên muốn đóng Giới Môn giữa Ma vực và nhân gian.



Bạn cần đăng nhập để bình luận