Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 704 - Trung thu 19



Chương 704 - Trung thu 19




Trung thu 19
Không chỉ có Tiết Thiến mà đám người đang ngồi trong xe cũng nhìn thấy nhóm ba người đứng bên ngoài đám zombie kia.
Tiết Thiến là đội trưởng của tiểu đội mười một.
Sau khi Trần Hâm chết, Lý Mật và Hạ Hoài Tung trốn mất, tiểu đội số bảy không ai chỉ huy nên dần mất đoàn kết.
Lần này Tiết Thiến đến thành phố Cao Thăng một là để bắt Hạ Hoài Tung về, hai là cũng muốn đến xem thử cửa hàng dịch vụ chạy vặt trong truyền thuyết trông thế nào, vì thế cô ta đã kết nạp hết những đội viên còn sót lại của tiểu đội số bảy vào chung với tiểu đội của mình rồi đưa hết đến thành phố Cao Thăng.
Nhưng không ai ngờ bọn họ lại xui xẻo đến mức vừa vào đến thành phố Cao Thăng thì lại nhiều lần đụng mặt zombie như thế, ban đầu chỉ là một đám zombie dạng nhỏ nhưng cũng đủ khiến cả đội họ bị vây nhốt đến tận ba lần.
Có người còn nghĩ lần này ra ngoài không được suôn sẻ cho lắm, sau đó lại nhớ đến tình hình cấp bách ở bệnh viện Vạn Nghi lần trước nên đã chạy lên đề xuất với Tiết Thiến quay về căn cứ, nhưng kết quả lại bị Tiết Thiến mắng xối xả vào mặt.
Lần thứ tư đụng mặt đám zombie chính là lúc này, vốn bọn họ đang đi nối đuôi nhau nhưng đột nhiên giữa đường lớn lại có ba con zombie xông ra đụng vào chiếc xe đi đầu, ấy bắt buộc chiếc xe phải dừng lại.
Còn chưa đến hai phút mà một đám đông zombie đã xông ra từ mọi ngóc ngách, góc đường, chẳng mấy chốc đã vây chặt họ lại.
Trước sau trái phải gì cũng đều bị vây kín, đoàn xe của họ gần như không nhúc nhích được.
Đám zombie xô đẩy nhau chen chúc lên trước, bàn tay dính nhớp dịch nhầy của chúng đập lên cửa kính xe, không lâu sau hai chiếc xe đi giữa đã chết máy.
Xe khẩn cấp mà căn cứ sử dụng không được tốt lắm, xăng thường xuyên không đủ dùng, tình trạng như thế rất thường hay xảy ra.
Nhưng khi bị một đám zombie bao vây như thế mà xe còn chết máy thì dường như nó cũng đồng nghĩa với việc đi vào đường chết.
Vốn da đầu của đám đội viên tiểu đội số bảy đã tê rần, thành phố Cao Thăng này đã khiến họ bị ám ảnh rất nặng nề.
Ngay vào lúc đám người của đội mười một đã hoàn toàn chìm đắm trong sự tuyệt vọng thì họ thấy nơi quảng trường ngay ngã rẽ kia có vài người cũng đang bị vây lấy.
Không lâu sau Bất Độc, Ma Bảo và Tô Linh cũng đuổi đến.
Họ thấy Bất Độc bỗng dừng lại, chàng thiếu niên với mái tóc ngắn màu đen ôm lấy ván trượt chạy về phía đám zombie ở quảng trường, có người của đội số mười một không kìm được phải thốt lên: "Thằng nhóc này bị điên rồi à? Nó không thấy ở phía đó có rất nhiều zombie sao?"
Có người cười khổ: "Cậu còn quan tâm người khác được sao? Có thời gian chi bằng nghĩ cách giải vây cho mình đi, ít nhất tôi cũng không muốn sau khi chết phải biến thành zombie đâu.”
Người vừa thốt lên ban nãy chưa từng chịu thua ai, vừa nghe thấy vậy thì bật cười: “Nếu thật sự không ổn thì lúc cậu không chịu được nữa tôi sẽ giải thoát cho cậu.”
Người nọ chầm chậm lắc đầu, trông rất đau khổ.
Cho dù là vào những lúc tuyệt vọng như thế này, lòng đã sợ đến mức không còn suy nghĩ được gì nữa nhưng vẫn không muốn chết.
Người ngồi bên cạnh hai người họ là đội viên của tiểu đội số bảy, từ nãy đến giờ cậu ta luôn nhìn về phía quảng trường, thuận miệng đáp lại một câu: “Đứa bé đó… Có thể là nhân viên của cửa hàng dịch vụ chạy vặt.”
Mấy ngày gần đây, đội viên của đội mười một chưa từng nghe thành viên của đội bảy cũ nhắc đến cửa hàng dịch vụ chạy vặt nên vừa nghe thấy thế thì lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngay.
“Đứa nhỏ đó còn không cao bằng chân của ông đây nữa đấy, cái gì mà nhân viên chạy vặt chứ, tôi thấy cậu bị dọa đến mức đầu có không còn tỉnh táo rồi.”
Trên pho tượng ở quảng trường, do Khương Nghệ Phỉ không đến nên tiểu đội Đường An Kỳ chỉ có ba người, sau đó là anh em Trịnh Hàm, Trịnh Hân Hân, tổng cộng có năm người đang liều mạng bò lên pho tượng ấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận