Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 811 - “Tôi sẽ giúp ích cho cô rất nhiều." 3



Chương 811 - “Tôi sẽ giúp ích cho cô rất nhiều." 3




“Tôi sẽ giúp ích cho cô rất nhiều." 3
Diện tích thành phố Lục Nghị không lớn bằng thành phố Cao Thăng, hơn nữa còn là một thành phố du lịch nên sau khi vi rút zombie bùng nổ, người dân còn sống sót ở đây không nhiều bằng thành phố Cao Thăng.
Nói một cách tương đối thì căn cứ được xem như là khu vực có số dân tập trung đông đúc nhất rồi.
Sau khi đi khảo sát, Lộ Dao lấy trạm chạy vặt làm trung tâm rồi bắt đầu lắp đặt thiết bị thu tín hiệu trong phạm vi năm cây số xung quanh, tiến hành phủ sóng mạng lưới nguyện lực.
Mấy nhóc nhân viên của cửa hàng cũng lên đường đi rải tờ rơi, lan truyền thông tin cửa hàng dịch vụ chạy vặt sắp mở trạm mới ở thành phố Lục Nghị.
Ba ngày sau, các thiết bị hậu đài được vận chuyển từ thành phố Cao Thăng tới đây, Lộ Dao tự mình lắp ráp sau đó tiếp tục đi đặt thiết bị thu tín hiệu cho xong.
Sau khi trải qua đợt huấn luyện, Cao Thầm Niên thuận lợi nhậm chức, trở thành nhân viên kỹ thuật quản lý đơn hàng hậu đài, nhiệm vụ giống với hồi Chương Thư mới tới cửa hàng dịch vụ chạy vặt.
Sự phát triển khoa học kỹ thuật của nước Hoàng Kim và thành phố Dao Quang hoàn toàn khác nhau, huống chi hệ thống chạy vặt của cửa hàng dịch vụ chạy vặt còn dung hợp với kỹ thuật tiên tiến của nhiều thế giới khác.
Đối với Cao Thầm Niên thì nhậm chức ở vị trí này tương đương với tiếp xúc với một công việc hoàn toàn mới với nền tảng là số không tròn trĩnh.
Mặc dù trong thời gian huấn luyện có sự trợ giúp của không gian hạt giống nhưng Cao Thầm Niên cũng đã thể hiện ra năng lực học tập chuyên nghiệp ưu việt hơn người thường của mình.
Đến khi kết thúc huấn luyện, Chương Thư báo cáo lại tình hình với Lộ Dao và đánh giá năng lực nghiệp vụ của Cao Thầm Niên rất cao.
Lúc này công việc của các nhân viên đều được sắp xếp xong cả rồi. Dì Châu phụ trách hành chính, Cao Thi Mộng sẽ có mặt ở sảnh lớn tiếp đón khách hàng.
Gần đây có một đám người ở căn cứ Lê Minh vẫn còn đang tìm cách bắt nạt mẹ con dì Châu, có điều hệ thống an ninh của trạm chạy vặt không cho chúng cơ hội ra tay, thông tin liên quan đến Cao Thầm Niên cũng không hề lọt ra ngoài.
Hiện tại cửa hàng dịch vụ chạy vặt mới có thêm không ít nhân viên. Trừ Hùng An An, Khang Khang, Hối Hối và Đô Đô, Lộ Dao còn điều thêm mấy người ở Phù Sinh Lục Giới môn qua nữa.
Chu Nghênh muốn tìm kiếm linh cảm và tài liệu thực tế nên đã gia hạn khế ước với Lộ Dao.
Đan Tê muốn kiếm tiền nên đã báo cáo với Ma Bảo rồi cũng gia hạn khế ước với Lộ Dao.
Báo yêu Văn Dung cũng gia hạn khế ước.
Sư tôn Tiểu Chung của Phù Sinh Lục Giới môn vốn đã ký thỏa thuận với Lộ Dao từ trước, ngoài ra Giảo Nương và Ma Tôn đều có khế ước với bà chủ nên Chu Nghênh, Đan Tê và Văn Dung gần như không hề do dự.
Cây đào tinh Vũ Lăng chủ động chạy đi tìm Lộ Dao ký khế ước.
Sau cái chết của Yêu Hoàng Cơ Trang, Vũ Lăng thân là bạn thân của hắn ta bị sốc nặng, từ đó đến nay luôn sống trong trạng thái chán chường.
Lúc thông tin tuyển dụng đăng tải trên mạng, có rất nhiều người tới hỏi thăm nhưng sau khi nghe nói phải ký khế ước với bà chủ thì phần lớn đều lùi bước. Vũ Lăng là vị khách duy nhất vẫn quyết chí tiến lên.
Nhân viên chạy vặt ở trạm mới hơi nhiều nên Lộ Dao đã cân nhắc trước việc đào tạo nhân viên cho trạm tiếp theo rồi. Dù sao thì nhiệm vụ cũng yêu cầu cô mở ba trạm chạy vặt mà, nhân viên chạy vặt chính là giá trị cốt lõi.
Lộ Dao ở lại trạm mới xem xét tình hình đến khi nghiệp vụ và nhân viên trong trạm trở nên ổn định.
Trong khoảng thời gian này, cô nhờ Harold thay mặt sắp xếp công việc hàng ngày ở cửa hàng chính, đồng thời nhờ Ti Kim đưa người mới tới đây.
Sau gần một tuần lễ chuẩn bị, chi nhánh của cửa hàng dịch vụ chạy vặt ở thành phố Lục Nghị chính thức khai trương.
---
Căn cứ Lê Minh, khu dân cư trong container.
Một người trẻ tuổi chạy xộc vào con đường mòn, lượn trái quẹo phải mãi đến cuối con đường rồi rẽ vào một container cũ kỹ rỉ sét, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa: "Anh Tân Trạch ơi, mở cửa mau lên!"
Một lát sau container được mở từ bên trong, Hà Tân Trạch ló cái mặt đầy mệt mỏi ra: "Mới sáng sớm mà ồn ào gì vậy? Tôi đã nói là đừng tìm tôi chữa bệnh nữa rồi mà? Có khám ra bệnh cũng chẳng chữa được đâu, tôi không có thuốc! Hơn nữa đám già kia lúc nào cũng muốn ăn quỵt!"
Lưu Thành rút một tờ rơi từ trong túi quần ra: "Anh, anh xem này!"
Hà Tân Trạch tưởng là món đồ chơi gì mới mẻ, hoá ra lại là tờ rơi của một cửa hàng kỳ lạ mới mở ngoài căn cứ.
Anh ta không có hứng thú với mấy cái này nên giơ tay định đóng cửa lại.
Lưu Thành giữ cửa không cho đóng: "Anh, chờ một chút! Anh nghe em nói đã!"
Hà Tân Trạch mất kiên nhẫn: "Trò đùa lừa gạt người ta mà cậu cũng tin à?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận