Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 121 - Xem đi, giờ không giả vờ nổi nữa 2



Chương 121 - Xem đi, giờ không giả vờ nổi nữa 2




Mì Lộ Dao nấu là dạng sợi bún tàu nhỏ nhất, đối với người tí hon Nitraan, kích cỡ này vừa khớp để cho vào miệng, cầm trong tay ăn cũng không lạ.
Chỉ là ăn đến cuối sẽ còn lại một lớp nước xốt dày dưới đáy bát, dùng muỗng múc lên ăn, nếu không thì gọi bà chủ cho thêm ít mì.
Một nồi mì sợi nhỏ, canh nóng để trong một chung trà, một đĩa củ cải muối nhỏ, khoảng hai mươi vị khách ăn đến hài lòng thỏa mãn.
Lộ Dao cảm thấy màu sắc món ăn hơi đơn điệu nên còn làm thêm bánh sữa chua chiên xù.
Nhân bánh đã được chính cô làm xong từ trước, để trong tủ lạnh, lấy ra cắt thành miếng nhỏ cỡ ngón cái, chiên xong lại cắt thành ba đoạn, rưới chút sữa đặc lên.
Mỗi khách hàng một đoạn, đủ cho họ ăn nửa ngày trời.
Người tí hon Nitraan ăn no rồi thì thích tìm đại chỗ nào đó nằm dài nói chuyện với nhau.
Nếu có một món ăn vặt để bên tay lúc này thì họ sẽ vui vẻ hơn.
Khách đến lần này chia thành mấy nhóm, có một đoàn tám người, toàn là người tí hon tai thú, chắc đến từ bộ lạc Gấu Nhảy; có một nhóm sáu người, đuôi tóc hơi đỏ, chắc là người tí hon bộ lạc Ánh Sáng; sáu nhóm còn lại thì hai người một nhóm, đặc trưng khác nhau, khá giống vợ chồng Diên Vĩ - là người tí hon khác bộ lạc kết hợp lại.
Những người tí hon này làm quen ở khu vực ăn uống, nói chuyện với người lạ, cũng có người tìm vợ chồng Diên Vĩ và Hắc Thứ bắt chuyện.
Lộ Dao chống tay ngồi một bên nghe họ trò chuyện.
Trong số những người tí hon tai thú, có một người tí hon trẻ tuổi tai hồ ly màu đỏ rón rén đi ra, kéo nhẹ tay áo Lộ Dao: “Cô là Lộ Dao?”
Lộ Dao nhướng mày: “Cô biết tôi à?”
Gương mặt nhỏ của tai hồ ly đỏ sáng rực lên, xoay đầu hét to về phía khu vực ăn uống: “Chú Sơn Huyền, cô ấy thật sự là Lộ Dao!”
Lộ Dao cảm thấy bầu không khí trong khu vực ăn uống chợt đóng băng trong một khoảnh khắc.
Suy cho cùng cũng ăn tối rồi, nhóm người tí hon này vẫn luôn cố gắng phớt lờ sự tồn tại của cô.
Xem đi, giờ không giả vờ nổi nữa.
Sơn Huyền là người có thân hình cao lớn nhất trong đoàn người tí hon tai thú, còn cao hơn Trúc Đan một cái đầu, trên đầu có một đôi tai gấu màu đen tròn vo.
Ông ấy đứng lên đi đến chỗ Lộ Dao: “Tôi là Sơn Huyền, đến từ bộ lạc Gấu Nhảy.”
Lộ Dao giơ một ngón tay ra: “Chào ông. Hùng Minh họ vẫn khỏe chứ?”
Sơn Huyền gật đầu: “Họ ở về đến bộ lạc trước kỳ đóng băng dày, người lớn và bào thai đều không sao.”
Người tí hon trẻ tuổi tai hồ ly đỏ đến trước mặt Lộ Dao: “Tôi tên Hỏa Hồ. Tiểu Cát đã nói rất nhiều chuyện về khách sạn.”
Qua một mùa trăng, muối mỏ và kẹo mà bộ lạc Gấu Nhảy dự trữ sắp ăn hết rồi.
Điểm đến lần này của tiểu đội Sơn Huyền là bộ lạc Ánh Sáng sống trong núi và bộ lạc Hắc Nham ven biển.
Trước khi xuất phát họ từ bên tiểu đội Hùng Minh biết được cây khe có gai đã khác với ngày xưa, cây có gai đã bị san bằng, đường lớn rộng rãi bằng phẳng, cũng biết có người khổng lồ xuất hiện.
Vì tiết kiệm thời gian, họ gom dũng khí đi đến khe cây có gai.
Nhưng dù đã nghe nói người khổng lồ thân thiện dịu dàng thế nào, lúc thật sự gặp được Lộ Dao, họ vẫn không thể khống chế bản năng mà sợ hãi.
Giờ đây nói chuyện chính diện với Lộ Dao, tay sau lưng của Sơn Huyền còn đang run, chỉ có điều đã bị lông dày che khuất nên không ai thấy.
Trái lại đôi mắt to của Hỏa Hồ sáng ngời, tò mò nhìn Lộ Dao mãi.
Sơn Huyền nói chuyện bên này, trong tiểu đội bộ lạc Ánh Sáng cũng có một người tí hon đi ra.
Thanh niên đuôi tóc hơi đỏ từ tốn đi đến trước mặt Lộ Dao: “Xin chào, tôi tên Cam Bính. Tiểu Lịch Tử về nhà, cũng từng nhắc đến khách sạn ở khe cây có gai.”
“Tiểu Lịch Tử” này chắc là Cam Lịch.
Lộ Dao: “Cậu và Cam Lịch có mối quan hệ gì?”
Cam Bính: “Tôi là anh của em ấy.”
Lộ Dao thấy người tí hon trong khu vực ăn uống trông thì như đang nói chuyện với bạn mình, nhưng mắt lại lén lút liếc về phía cô.
Lộ Dao cúi đầu cố giấu đi nụ cười.
Cô có thể đoán sơ được diễn biến tâm lý của họ: Biết được sự tồn tại của khách sạn từ chỗ bạn mình, sinh lòng hiếu kỳ; ra ngoài đi đến khe cây có gai, phát hiện quy mô khách sạn và sự tồn tại của người khổng lồ vượt xa sự tưởng tượng của họ, bởi thế mà sợ hãi, bắt đầu giả chết; nửa đường bị người tí hon trẻ tuổi “không hiểu chuyện” vạch trần, giả không nổi nữa nên thú tội một cách bất cần.
“Giả chết” quả nhiên là tài năng của tộc người tí hon, dù là về mặt vật lý hay là về mặt tinh thần.
Tiếc là vì thiên tính đơn thuần, biết giả nhưng rất khó giả được đến cuối.
Khá khôn ngoan, nhưng không thâm thúy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận