Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 914 -



Chương 914 -




Sau khi &LTBàn Ăn Vong Hồn> được chỉnh sửa xong, vốn đã định đề tên Kỳ Sâm lên.
Nhưng do anh ta đã là vong hồn, hơn nữa còn đã gia nhập Vùng đất của những giấc mơ nên tên anh ta không thể xuất hiện ở thế giới của sự sống theo cách này được, cho dù có đề thế nào cũng không hiện lên.
Lộ Dao và Kỳ Sâm đã quen thân với nhau, đồng thời cũng có quan hệ mật thiết với Vùng đất của những giấc mơ nên cũng không thể lách luật bằng cách dùng tên của cô được.
Còn người sống bình thường thì lại không thể chèn ép nổi quyển sách này, vong hồn là sự tồn tại sau khi được gột bỏ lớp vỏ ngoài phù phiếm, tên giả hay ẩn danh đều không thể dùng được, đây đích thực là một quyển “Sách Vong Hồn”.
Sau khi Lộ Sao và Kỳ Sâm bàn bạc với nhau thì đã quyết định dùng cái tên "Tiệm sách Lộ Dao" ở thế giới của sự sống, đây cũng chính là nhà xuất bản của quyển sách, sau đó họ xuất bản thêm một bản dưới tên của Kỳ Sâm ở Vùng đất của những giấc mơ.
Sau khi hai quyển sách này được in ấn xong thì những nhân viên hứng thú với nó đều đăng ký mua trước, cuối cùng chỉ còn dư lại hơn mười quyển.
Lúc Lộ Dao phân chia kệ sách thì chỉ tuỳ ý đặt vài quyển lên chiếc kệ trống nằm sát trong góc tường.
Tạm thời cửa tiệm vẫn chưa có đủ sách để lấp đầy hết các giá sách, sách nấu ăn thì không bắt mắt nên có lẽ sẽ không ai chú ý đến.
Cô không ngờ sẽ có khách hàng đến mua sách nấu ăn thật.
Trước khi tiệm sách chính thức khai trương thì cô đã biết người trên đảo Quán không hề có nhu cầu về mặt ăn uống.
Nhưng bà chủ lại hoàn toàn không ngờ khách hàng sẽ không nhận ra hình ảnh của thức ăn nằm trên trang bìa, nói cho cùng thì người máy cũng không phải là bẩm sinh đã như thế, họ cũng từng giống như cô vậy, đều có nhu cầu về ăn, uống và vệ sinh, không lý nào lại không nhận ra hình dáng của thức ăn được.
Nhưng mọi chuyện vẫn cứ quá đáng như thế đấy, người máy trên đảo Quán không hề nhận ra bức ảnh chụp mê người trên trang bìa, chỉ nhìn thấy giá cả của chúng nên ai nấy cũng nhắm vào nó để mua.
Lộ Dao lấp đầy kệ sách nằm ngay đối diện cửa, cô định lấy thêm vài quyển sách dạy nấu ăn ra đặt lên chiếc kệ đó.
Dù sao tất cả đều là sách xuất bản chính quy, chỉ cần có khách hàng chịu mua nó thì cô cũng không quan tâm việc bán được nhiều hơn.
Đột nhiên hệ thống hiện thực hóa ước mơ lên tiếng: “Có khách đến rồi.”
Lộ Dao quay đầu lại.
Một người máy hình người màu trắng bạc cao hai mét, trên người là một đồng phục màu đen đang bước vào đi về phía cô.
0815 dừng lại trước mặt cô, đôi mắt người máy màu hổ phách quan sát cô từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy con người nguyên sinh này còn nhỏ bé hơn với những gì mình được thấy trên video.
Anh ấy dịu dàng tự giới thiệu bản thân: “Chào cô, tôi là cai ngục quản lý khu tám này, 0815.”
Lộ Dao lập tức phản ứng lại ngay, đưa tay ra trước mặt anh ấy: “Thì ra là người kết nối, tôi tên Lộ Dao.”
0815 nhẹ nhàng bắt lấy đầu ngón tay của bà chủ, trông không được tự nhiên cho lắm, sau đó lại đưa tay lên đặt lên ngực mình, rõ ràng người máy không hề có trái tim nhưng hình như anh ấy cảm thấy tim mình đang đập.
Anh ấy đã làm việc trên đảo Quán được mười lăm năm rồi, mười lăm năm năm nay chưa từng gặp được người nguyên sinh nào.
Còn người nguyên sinh đang đứng trước mặt kia lại trông khác hoàn toàn với những gì mà anh ấy tưởng tượng.
Ngược lại thì cô rất thoải mái.
Chẳng lẽ đây chính là cảm giác áp bức là giá trị tinh thần bậc 6S mang lại sao?
0815 không dám tuỳ tiện đưa ra kết luận, chỉ đành hỏi chi tiết quá trình Lộ Dao tiếp xúc với Gus theo trình tự công việc thôi.

Đột nhiên 0815 cất cao giọng lên: “Trừ Gus ở khu sáu ra thì còn có tù nhân nào từng đến đây không?”
Lộ Dao nghĩ thầm ở đây không có camera giám sát thật sao?
Hình như anh không biết gì cả đúng không đồng chí cai ngục.
Thật ra trước khi 0815 đến đây đã từng xem qua camera giám sát, nhưng chỉ xem được đoạn Gus bị bắt mà 0666 gửi qua cho mình thôi.
0815 sững sờ mất một lúc: “Họ đến gây chuyện với cô sao?”
Lộ Dao thuần thục xoay người đi, rút vài quyển sách từ trên kệ xuống: “Đám người đó rất ham học, họ đến để mua sách thôi. Đây là những đầu sách bán rất chạy sáng nay, anh có thể xem thử.”
Khi 0815 rời khỏi tiệm sách thì tay lại có thêm một túi vải đựng đầy sách.
Chiếc túi nặng trịch, có lẽ không ít đâu.
Anh ấy đến đây chỉ là muốn xác định tình hình hiện tại của bà chủ, nhưng giữa chừng lại lái từ chuyện tù nhân sang đến sách vở, dần dần cuộc đối thoại của hai người bắt đầu trở nên rất kỳ lạ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận