Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 115 - “Có tiền là được.” 1



Chương 115 - “Có tiền là được.” 1




“Có tiền là được.” 1
Phùng Hưởng đi đến trước mặt Phó Trì, đầu óc nóng bừng hơi nguội dần, nuốt lời định nói lại đổi sang cách nói khác: “Đây là thứ gọi là “phim thực tế ảo”?”
Năm anh em Bạch thị vốn còn đắm chìm trong dư âm của cố sự, nghe tiếng thì ngẩng đầu.
Hình như không hài lòng cho lắm nhỉ?
Thật ra vẫn không tệ mà, ít ra thì trải nghiệm cũng mạnh hơn 4D ở thời điểm hiện tại.
Cảnh vật, xúc giác, âm thanh chi tiết đầy đủ không gì bằng, xem xong mà như thật sự đã đi dạo phố cổ một lần.
Phùng Hưởng chú ý thấy ánh nhìn của mọi người, cứng miệng nói: “Chỉ có âm thanh, xúc giác và mùi hương, còn vị giác đâu?”
Trên phố nhiều thức ăn đến thế, toàn chỉ có thể ngắm, chỉ có thể ngửi, lại không ăn được.
Bạch Tranh cũng nghĩ đến điều này, không nhịn được hùa theo: “Tôi thấy thật ra lần đầu trải nghiệm công nghệ thực tế ảo này đã rất tốt rồi, điều tiếc nuối duy nhất là chưa nếm được vị của bún huyết vịt kia với cả bánh ngọt của Ngọc Quế Trai.”
Phó Trì quá hiểu tính nết Phùng Hưởng rồi, lớn từng tuổi này còn thích chơi trò ngoài lạnh trong nóng như còn trẻ lắm.
Giọng điệu của Phó Trì hòa nhã: “Kỹ thuật thực tế ảo của rạp chiếu phim chúng tôi không có thiếu sót, mọi người không thể trải nghiệm được thức ăn trên phố chỉ vì đây là một bộ phim tài liệu, không có nhân vật với góc nhìn chính. Nếu tồn tại bộ phim có vai chính thì người xem hoàn toàn có thể trải nghiệm mọi tình tiết chung với vai chính, bao gồm thị giác, vị giác, xúc giác, thính giác, thậm chí là buồn vui trong lòng.”
Bạch Tranh sững sờ: “Cũng chính là nói thật ra rạp chiếu phim có loại phim thực tế ảo có nhân vật với góc nhìn chính?”
Phó Trì gật đầu: “Quả thật là có. Lộ Dao nói khi nào app Khu phố thương mại chính thức phát hành thì khách hàng sở hữu quyền hạn VIP có thể trực tiếp đặt vé trên app. Còn hôm nay chỉ đến đây thôi.”
Bạch Tranh đầy tiếc nuối: “Vậy chỉ có thể đến lần sau.”
Bạch Kính lên tiếng: “Khách sạn bà chủ mới mở, nghe Bạch Di nói rất thú vị.”
Dạo này Bạch Di thường tán gẫu với họ trong “tiểu đội F4”, nhưng mãi không tiết lộ tình hình cụ thể bên khách sạn khiến cho nhóm Bạch Kính càng thêm tò mò.
Cơ Phi Dung cũng nói: “Không biết có tiện không, tôi cũng muốn đi xem thử.”
Phùng Hưởng, Đỗ Minh Diễm muốn nói chuyện liên quan đến phim tài liệu và rạp chiếu phim với Phó Trì trong thời gian nhanh nhất, nhưng hình như những người khác xem xong thì thôi, chuyển hứng thú đến chuyện khác.
Hai người muộn màng nhận ra dường như có rất nhiều cửa hàng trên con phố này mà Phó Trì lại không phải ông chủ của bất kỳ cửa hàng nào cả.
Phó Trì giơ tay vỗ vai Phùng Hưởng, an ủi nói: “Tôi biết ông muốn hỏi gì, xuống lầu đợi chút. Tôi đưa họ đến khách sạn rồi quay về nói chuyện với các ông.”
Phó Trì dẫn một nhóm người hoành tráng đến khách sạn, Phùng Hưởng và Đỗ Minh Diễm ở lại rạp chiếu phim, lờ mờ có cảm giác hình như lúc nhóm người kia đi ra ngoài cổng thì có ánh sáng bắn vào, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thì trước mắt đen kịt.
“Tùng— Tùng— Tùng—”
Tiếng gõ vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên, tiếng rao của người điểm canh quá dễ nhận ra, dù họ chỉ nghe qua một lần trong phim, nghe lại lần nữa cũng có thể nhận ra ngay.
Đỗ Minh Diễm và Phùng Hưởng đứng sau cửa sổ sát đất, nhìn trân trân người xách đèn lồng, gõ mõ điểm canh chậm rãi đi ngang qua cửa.
Đỗ Minh Diễm: “Rốt cuộc đây là đâu?”
Phó Trì quay về đúng lúc nghe thấy câu này, nghiêm túc trả lời: “Đây là rạp chiếu phim của khu phố thương mại, thuộc cửa hàng thứ năm Lộ Dao mở ở dị giới.”
Phùng Hưởng và Đỗ Minh Diễm: “...”
Trong rạp chiếu phim chỉ còn lại mình nhân viên Phó Trì lúc này, những nhân viên bản địa khác đều đã rời đi trước giờ giới nghiêm.
“Dù mới xem xong bộ phim ấy, các ông vẫn nghĩ tôi đang nói lung tung?”
Phùng Hưởng và Đỗ Minh Diễm không đáp.
Phó Trì đi đến giữa họ cùng ngắm nhìn sắc đêm, nội tâm bình tĩnh không gì bằng: “Các ông biết tôi xảy ra chuyện ở nước ngoài, tinh thần suy sụp, thăm khám biết bao chuyên gia, nhưng đều chẳng thấm vào đâu. Cơ duyên trùng hợp, tôi đến được con phố này. Thật ra ban đầu không phải là cửa hàng này mà là cửa hàng Lông Xù kế bên.”
“Tiếc là trạng thái của tôi ở cửa hàng đó cũng không đỡ hơn, bà chủ tìm tôi thương lượng, bảo tôi đến rạp chiếu phim làm. Tôi tốn mười triệu đến dưỡng bệnh, cô ấy lại muốn tôi đi làm. Các ông nói xem có buồn cười không?”
“Cô ấy thật sự là một người hơi lạ lùng. Nhưng không ngờ sau khi tôi bắt đầu đi làm ở rạp chiếu phim, những ám ảnh vốn không thể nào xua đi ấy thật sự bắt đầu từ từ rút khỏi thể xác và tinh thần tôi. Tôi cảm thấy mình dần thấy thư thái, sống lại lần nữa.”
“Khu phố thương mại là một nơi thật sự tồn tại, triều Đại Vũ cũng là một thế giới thật sự tồn tại. Tất cả đoạn phim ghi lại trong bộ phim chính là nói về rạp chiếu phim này ra mắt triều Đại Vũ thế nào, lấy được sự ưa thích của khách hàng ở thế giới không hợp lẽ thường này, từng bước đứng vững.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận