Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 207 - Người này lại còn phân biệt đối xử chim nữa 2



Chương 207 - Người này lại còn phân biệt đối xử chim nữa 2




Người này lại còn phân biệt đối xử chim nữa 2
Thấy Khương Yến bưng một đống thảo dược tươi vào đan phòng, dược đồng ngạc nhiên hỏi: "Sáng nay sư huynh lên núi hả?"
Khương Yến cười lắc đầu: "Đám sẻ tinh kia thả xuống bệ cửa sổ. Ta thấy hình như thảo dược này mới hái nên bưng vào."
Dược đồng nhíu mày: "Sẻ tinh ư? Chúng nó có lòng tốt vậy hả? Không phải là lại có ý xấu gì đấy chứ?"
Khương Yến cũng cảm thấy chuyện này có hơi lạ lùng. Tuy đám sẻ kia sống trên núi Bất Tiên quanh năm, mặc dù hay kiếm chuyện nhưng cũng không gây ra vấn đề lớn gì, chắc là vui nên làm vậy thôi.
Ở bên kia, đám sẻ tinh tự cho là đã thanh toán ân oán của Ích Cốc đan xong đang ngậm một cục đá đen bóng vất vả bay về lại quán Internet Cafe.
Chúng nó vứt cục đá lên bàn một cách khí thế, không thấy Lộ Dao đâu nên quay về phía Trình Diệp chiêm chiếp không ngừng.
Trình Diệp dành ra mấy phút đồng hồ đứng nghe chúng nó ồn ào rồi bày ra vẻ mặt vô tội: "Xin lỗi nha, tao không hiểu ngôn ngữ của chúng mày."
Đúng lúc này, Hắc Yến và Thúy Vũ đi vào nghe thấy nhưng làm lơ.
Hắc Yến không để ý đến đám sẻ tinh mà cúi đầu nói với Trình Diệp: "Quản lý, mở cho ta hai máy."
Trình Diệp nói thầm trong lòng rằng tới sớm ghê. Nhưng cả ngày hôm qua chỉ có mỗi hai vị khách này, e rằng hôm nay cũng thế.
Bọn họ vẫn dùng phiếu ưu đãi. Dù sao thì có khách cũng hơn là vắng như chùa bà Đanh nên Trình Diệp dứt khoát mở máy cho bọn họ.
Hôm nay người đi cùng Hắc Yến vẫn là thiếu niên ngày hôm qua. Tên hắn là Thúy Vũ, hình như là một con chim bói cá thành tinh, tu vi cao thâm hơn Hắc Yến.
Hôm qua hắn quẹt phiếu ưu đãi của Hắc Yến. Đến khi chơi xong rời đi, Trình Diệp lại đưa cho hắn một tấm khác.
Thấy đám sẻ tinh sốt ruột giậm chân, Thúy Vũ bỗng nổi lòng tốt làm "phiên dịch viên": "Bọn chúng hỏi Lộ Dao đâu rồi."
Trình Diệp như bừng tỉnh: "À, sáng nay bà chủ không tới. Bà chủ còn đang bận chuyện của một cửa hàng khác."
Sẻ tinh nhảy lên tay Trình Diệp, trông có vẻ còn kích động hơn hồi nãy.
Thuý Vũ: "Nó hỏi bao giờ nàng tới."
Trình Diệp: "Hình như hôm nay có việc bận nên có lẽ buổi chiều bà chủ mới tới."
Tạm thời quán Internet Cafe chưa có gì phải lo nên một mình Trình Diệp ở lại trông coi là đủ.
Đại lục Nitraan đã chính thức bước vào mùa Thịnh Dương. Thời gian ban ngày trên đại lục dài hơn trước kia một phần hai. Ba mặt trời sáng rọi treo trên bầu trời.
Cỏ cây trong khe núi sinh trưởng nhanh chóng, mặt đất nóng như lò nung.
Lộ Dao đội nón lá, cầm cái ghế đẩu ra không gian trống phía bên phải khách sạn ngồi lắp đặt tấm pin năng lượng mặt trời cho những người tí hon sống ở đây.
Tài nguyên năng lượng mặt trời ở đại lục Nitraan quá ưu việt. Nếu không dùng thì Lộ Dao sẽ khó chịu lắm.
Cô đã cố ý mời tiểu đội 1041 ở thành phố Dạ Quang đến thiết kế một loạt pin năng lượng mặt trời và thiết bị chiếu sáng hiệu suất cao.
Lộ Dao cầm cây kéo nhỏ, tuốc nơ vít nhỏ, kìm mũi dài và một mũi khoan nhỏ nữa ra ngoài lắp đặt tấm pin năng lượng mặt trời và đèn chiếu sáng cho từng nhà. Một hàng người tí hon đi theo phía sau tò mò quan sát Lộ Dao làm việc.
Bọn họ cũng muốn học nhưng xuất phát điểm của thứ này cao quá nên bọn họ đang dừng lại ở giai đoạn đứng xem cái đã.
Đến nay, ở khe cây có gai đã có mười sáu hộ người tí hon thuộc các tộc khác nhau rồi. Sáng sớm Lộ Dao đã tới đây bận rộn làm việc.
Điện là thứ cực kỳ nguy hiểm. Ít nhất thì cũng nguy hiểm với người tí hon Nitraan không có chút kiến thức nào về nó.
Chẳng qua kết cấu của tấm pin năng lượng mặt trời khá đơn giản, không cần phải nối dây lằng nhằng, lại có thể cài đặt chế độ kích hoạt bằng giọng nói nên nguy cơ bị điện giật là rất nhỏ.
Sau khi lắp đặt xong, Lộ Dao còn phủ lên đó một lớp ma pháp cách điện nữa.
Người tí hon bộ lạc Thần Mộc đứng sau lưng cô, muốn nhờ Lộ Dao lắp đặt pin năng lượng mặt trời và đèn chiếu sáng cho bộ lạc mình.
Đây là một công trình lớn đấy.
Lộ Dao thì lại muốn quan sát tình hình sau khi lắp đặt pin năng lượng mặt trời cho các hộ dân bên này cái đã.
Chờ Lộ Dao làm xong, Hắc Thứ leo lên vai cô rồi chỉ chỉ sườn núi phía xa: "Lộ Dao, chúng ta đi xem bồ công anh được không?"
Bồ công anh to lớn trên đại lục Nitraan đã kết hạt, phủ một lớp trắng xóa lên sườn núi xa xa, trông như tuyết mùa hè vậy.
Lộ Dao quay vào khách sạn cất ghế đẩu và dụng cụ, chuẩn bị đi lên đó xem một chút.
Hắc Thứ kéo tóc cô nói: "Cô cầm điện thoại di động cho tôi với."
Hôm trước Lộ Dao cũng đã phát cho nhân viên người tí hon của khách sạn mỗi người một cái điện thoại di động rồi.
Nếu cả hai vợ chồng đều làm việc trong khách sạn thì dùng chung một cái. Hắc Thứ và Viên Thịt Bò cũng dùng chung.



Bạn cần đăng nhập để bình luận