Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 242 - Bà chủ có ý xấu gì ư? 1



Chương 242 - Bà chủ có ý xấu gì ư? 1




Bà chủ có ý xấu gì ư? 1
Cơ Trang đi rồi.
Lúc rời đi, sắc mặt hắn ta khó coi như thể rất giận, nhưng lại vơi bớt đi vẻ u ám.
Lộ Dao lười quan tâm, cô quay người đi xử lý bãi chiến trường trong quán.
Yêu ma đánh nhau, đập nát cửa hàng một lần. Khi Lộ Dao kiểm soát được tình hình thì cửa hàng đã chịu thiệt hại hai lần.
Bất Độc đánh nhau với Yêu Hoàng cũng chỉ là so vài chiêu, đồ đạc trong cửa hàng hầu như không hư hỏng gì. Khi Bất Độc bình tĩnh lại, gió tuyết xuất hiện vô cớ cũng biến mất theo.
Cậu hơi chột dạ cúi đầu: “Mẫu thân, con xin lỗi.”
Chung Liên Gia trốn sau quầy bar nên nghe rõ tiếng “mẫu thân” này, có cảm giác mới mẻ như “cầu được ước thấy”, nhưng thoáng cái lại thấy kỳ lạ.
Tại sao Bất Độc gọi bà chủ là “mẫu thân” chứ không phải là “mẹ”?
Chỉ là một cách gọi, nhưng cái trước là văn viết, cái sau là văn nói. Gọi thẳng là “mẫu thân” trong cuộc sống thường nhật cứ thấy hơi ngượng mồm.
Lộ Dao thấy bàn tay lúc nãy nắm chặt con dao và chân của Bất Độc đang ở trạng thái bán trong suốt, một vũng nước đọng lại trên sàn, cô không màng chuyện khác nữa mà cúi người ôm Bất Độc lên đi ra cửa.
Giọng nói khá sốt ruột của cô vang lên ngay sau đó: “Con lại sắp tan rồi, chúng ta về nhà tuyết trước.”
Chung Liên Gia: ... “Sắp tan rồi” là ý gì?
Chúng yêu nộp “tiền chuộc” là có thể thoát thân, nhưng Toàn Phong và Ma Bảo thì vẫn bị nhốt trong lồng.
Ma Bảo chớp đôi mắt màu máu của mình, nhìn trân trân Bất Độc được Lộ Dao ôm đi ra ngoài mà thấy ngưỡng mộ trong lòng.
Ánh mắt Toàn Phong thoáng qua vẻ suy ngẫm, nữ tử kia định ôm ma vật đó đi đâu?
Chẳng phải bên ngoài là một cánh rừng hoang sao?
Lộ Dao đưa Bất Độc đến khách sạn suối nước nóng, lại lấy ma trượng ra khắc ma pháp trận cưỡng chế làm mát lên bốn góc phòng của cậu.
Bản thân Lộ Dao chỉ sở hữu hai thuộc tính ma pháp là Ánh Sáng và Bóng Tối, nhưng nhân viên dị tộc ở tiệm nail đã sưu tầm vật liệu chế tạo ra ma trượng Cửu Bảo cho cô.
Ma trượng Cửu Bảo dùng chín viên đá ma pháp cấp thần để làm nền móng, phần thân được làm bằng một loại quặng đá nằm ở nơi sâu nhất của nham thạch dưới lòng đất, nó cứng cáp không gì bằng, tốt hơn cả ma pháp Bóng Tối.
Dưới sự trợ giúp của cây ma trượng này, người sử dụng không chỉ có thể nâng cao sức mạnh với biên độ lớn mà còn có thể sử dụng ma pháp thuộc tính khác trong thời gian ngắn.
Cửa hàng mới mở ở tu chân giới, đương nhiên Lộ Dao đã âm thầm chuẩn bị, tập trung luyện tập tận mấy kiểu ma pháp tính công kích. Đúng như dự đoán, cửa hàng này mở chưa được mấy ngày đã phải dùng tới rồi.
Lộ Dao nhớ ra chồng sách nguyên lý ma pháp dày cộm trong kho hàng cá nhân, lúc rảnh vẫn phải đọc thêm. Cũng phải tìm cơ hội thử học tập tìm hiểu về pháp thuật, đan dược, luyện khí ở tu chân giới.
Cô có thể không biết tu tiên, nhưng không thể không biết gì hết.
Lộ Dao đỡ Bất Độc ngồi xuống: “Hôm nay con đến thật kịp lúc, nhưng cơ thể con không sao chứ?”
Lúc nãy Bất Độc được Lộ Dao ôm về, lại ngồi lên giường băng nhìn cô bận tới bận lui, trong lòng vui đến nổi bong bóng, chẳng hề quan tâm lắc đầu: “Bảo vệ mẹ là ý nghĩa tồn tại của con.”
Lộ Dao vuốt mái tóc ngắn bạch kim của Bất Độc, lặng lẽ thở dài: “Mẹ biết.”
Nhiệt độ trong phòng giảm xuống, tay chân Bất Độc khôi phục trạng thái thực thể.
Lộ Dao ngồi với Bất Độc thêm lát nữa mới quay về quán Internet Cafe.
Chung Liên Gia đang cố gắng quét dọn cửa hàng, máy móc và bàn ghế hư hỏng hoàn toàn, có quét thì cũng là quét mảnh vụn.
Cửa hàng này ngoài tân trang lại thì không còn cách nào khác.
Lộ Dao đi vào từ cổng, gọi Tiểu Chung ngừng tay trước rồi mới quay đầu đi ra giữa sảnh: “Hai cậu phải làm sao đây?”
Toàn Phong ở Ma giới quá lâu, gấp gáp ra ngoài nên quên mang theo linh thạch.
Ma Bảo tìm Nhân tộc đánh nhau thì mất bao nhiêu thời gian được chứ?
Chỉ tốn chút sức tìm người, còn đánh nhau phân thắng thua chỉ là chuyện trong vài phút.
Ma tu tu luyện bằng ma khí, đến nhân gian thì thích hút ác lực trên người Nhân tộc, thất tình lục dục đều có thể làm thức ăn. Họ không cần hoa màu ngũ cốc, cũng không thích tá túc ở nhân gian như người và yêu.
Toàn Phong thấy không có linh thạch cũng chẳng sao, nào ngờ lại gặp phải tình cảnh quẫn bách thế này?
Chúng yêu kia lấy linh thạch ra để bồi thường xong thì được thả, chỉ có hắn ta và Ma Bảo trong túi trống rỗng, trốn cũng không thoát, quả thật mất sạch thể diện.
Toàn Phong xấu hổ đến nói không nên lời.



Bạn cần đăng nhập để bình luận