Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 752 - "Bị dọa cho tè ra quần luôn rồi!" 2



Chương 752 - "Bị dọa cho tè ra quần luôn rồi!" 2




"Bị dọa cho tè ra quần luôn rồi!" 2
Lộ Dao ngồi dậy, sau khi đầu óc tỉnh táo lại, cô bước nhanh ra phòng khách: "Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì vậy?"
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: "Muốn cướp vật tư thôi chứ còn làm gì được nữa?"
Lộ Dao: "Không phải chứ? Sao bọn họ không tới trung tâm thương mại, siêu thị và hiệu thuốc mà lấy? Cửa hàng của tôi có người trông coi mà cũng muốn cướp à?"
Hệ thống: "Thì cướp quang minh chính đại luôn đấy. Cô nhẹ tay với đám này quá rồi."
Lộ Dao: "Lần này nhất định bọn họ sẽ phải nhớ lâu."
Bên ngoài, sau khi phát hiện ra cánh cửa nãy giờ không hề nhúc nhích bỗng nhiên tách ra, người đang cạy cửa mừng rỡ reo lên: "Ra rồi! Ra rồi!"
Nghe vậy, mọi người cùng quay đầu lại nhìn cánh cửa với vẻ chờ mong.
Thôi Phùng Thời tiến lên một bước đẩy người vừa cạy cửa kia ra rồi dặn những người khác: "Phải lấy hết thịt thà dầu muối gạo đường trong cửa hàng nhé."
Cửa chính của cửa hàng dịch vụ chạy vặt từ từ mở ra. Lộ Dao và Lục Minh Tiêu đứng bên trong bình tĩnh nhìn ra ngoài.
Thấy vậy, vẻ mặt những người bên ngoài chợt thay đổi, vừa rồi đang vui mừng nay lại không khỏi ngạc nhiên, có mấy người còn hốt hoảng vì bị bắt tại trận nữa.
Lộ Dao liếc quanh cửa một vòng rồi nhìn thẳng vào Thôi Phùng Thời: "Lấy hết á?"
Mặt mày Thôi Phùng Thời rất nghiêm túc, không còn thân thiện như chiều nay nữa, thậm chí còn nói như kiểu đương nhiên: "Xin lỗi, chúng tôi làm vậy cũng là vì căn cứ thôi."
Lộ Dao tức đến mức bật cười: "Vì căn cứ à? Vì căn cứ của mấy người nên chạy đến cướp vật tư của tôi hả? Cái cớ rách nát gì vậy?"
Thôi Phùng Thời còn đang định nói gì đó nhưng Lộ Dao đã giơ tay lên cắt ngang: "Khỏi cần nhiều lời nữa, nếu mấy người tới đây để cướp đồ thì chắc hẳn cũng đã chuẩn bị tinh thần bị bắt rồi ha."
Thôi Phùng Thời: "Đám nhân viên chạy vặt mạnh như quái vật kia không ở đây, chỉ bằng sức một mình cô e là không làm gì nổi chúng tôi đâu. Không bằng cả hai bên đều lui một bước..."
Anh ta còn chưa dứt lời, Lục Minh Tiêu đã tiến lên một bước chắn trước mặt Lộ Dao.
An Hạ không thể tin nổi mà thốt lên: "Vì cô ta mà anh ra tay với cả trưởng căn cứ và chúng tôi ư?"
Lục Minh Tiêu nhíu mày: "Rõ ràng là mấy người đến đòi cướp trước mà, nói như kiểu chúng tôi làm khó mấy người vậy."
An Hạ bị chặn họng sốc đến mức mặt mày dần tái đi.
Lộ Dao không quan tâm đến tình huống trước mắt, cũng không cần biết đám người này đến đây để trộm hay cướp. Cô đã kiềm chế đến mức cực hạn rồi, không muốn đôi co trái phải với bọn họ nữa.
Có lúc càng nhún nhường càng bị coi thường. Đám người của căn cứ Hy Vọng này hoàn toàn chẳng hơn mấy tên côn đồ cắc ké chiếm đường Quan Âm hồi trước là bao.
Lộ Dao không lấy vũ khí ra, cũng không dùng pháp khí hay trượng Quy Giới gì, chỉ giơ tay không ra tóm chặt lấy Thôi Phùng Thời rồi vặn ngược cánh tay anh ta, lại nhấc chân đá thẳng vào đầu gối đè anh ta xuống đất.
Mặt của Thôi Phùng Thời bị đè xuống con đường lạnh như băng, quay mặt về phía đám cấp dưới đang ngơ ngác kinh hoàng mà chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng, chẳng qua anh ta vùng vẫy kiểu gì cũng không thoát được khỏi sự kiềm chế của đối phương.
Chẳng biết Lục Minh Tiêu kiếm được một bó dây to từ đâu ra mà đi tới trói gô Thôi Phùng Thời lại.
An Hạ và Tiết Thiến không nhìn nổi nữa nên nhanh chóng rút dao găm bên hông ra một trái một phải đâm tới Lộ Dao.
Chỉ là mũi dao còn chưa kịp đến gần, Lục Minh Tiêu đã nhấc chân đá văng tay An Hạ ra, đồng thời giơ tay hất văng con dao trong tay Tiết Thiến.
Hai tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên vọng khắp đường Quan Âm yên tĩnh.
Đường An Kỳ và Tống Húc bị đánh thức mơ mơ màng màng bật dậy nằm bò trên cửa sổ quan sát.
Hai người vốn định xuống dưới giúp đỡ nhưng chỉ chốc lát sau đã thấy bà chủ và nhân viên cửa hàng dọn sạch mười mấy người kia rồi.
Một cuộn dây dài cứ cách ba mươi centimet lại trói một người, hơn chục người nối thành một dãy, nhìn từ xa trông như đàn cua bị trói lại với nhau.
Hai chiếc xe của căn cứ Hy Vọng đang đậu ven đường, trong đó có một chiếc đã được sửa sang lại tháo dỡ phần ghế phía sau và đổi thành thùng đựng hàng, chuyên môn dùng để vận chuyển hàng hoá.
Lộ Dao đóng cửa cửa hàng lại rồi kéo cả dãy người kia lên chiếc xe đó, Lục Minh Tiêu làm tài xế.
Lộ Dao ngồi bên chỗ phụ lái nghi ngờ hỏi: "Anh có bằng lái hả?"
Lục Minh Tiêu gật đầu: "Trước kia có."
Lộ Dao: "Xe nơi này và bên chúng ta có giống nhau không?"
Lục Minh Tiêu: "Cơ bản là giống."
Mấy giây sau anh lại hỏi tiếp: "Giờ chúng ta đi đâu?"
Lộ Dao giơ ngón tay lên chỉ con đường đen đặc phía trước: "Tất nhiên là đi chỗ có zombie rồi. Tốt nhất là nên chọn một con đường có cột đèn đường."



Bạn cần đăng nhập để bình luận