Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 130 - Cái gì cũng giành chỉ hại cậu thôi 1



Chương 130 - Cái gì cũng giành chỉ hại cậu thôi 1




Cừ thật đấy, trên sườn núi xa xăm chi chít một tầng, toàn là người tí hon Nitraan.
Họ dắt theo heo đỏ, có người giơ lá cây che mưa, chậm rãi đi về khách sạn.
Lộ Dao xuất hiện, cả đoàn như bị nhấn “phím tạm dừng”.
Một lát sau có vài người tí hon cưỡi heo đỏ rời khỏi hàng ngũ, hì hục chạy về khách sạn.
Lộ Dao nhận ra những gương mặt quen thuộc ấy, cười mỉm ngồi xổm xuống chờ họ đến gần.
Munch là người đầu tiên chạy đến trước mặt Lộ Dao: “Lộ Dao Lộ Dao, chúng tôi muốn ăn cơm.”
Tên nhóc này chẳng ngại gì cả.
Phía sau là Chàng Vũ, Dada và đội viên đội đi săn cũng lần lượt đến cổng khách sạn, lần lượt chào hỏi với Lộ Dao.
Đội trưởng đội đi săn đi lên hàng đầu, nhỏ giọng giải thích tình hình với Lộ Dao.
Phía sau có khoảng một nửa bộ lạc sẽ lũ lượt đến khách sạn.
Lần này đi đường xa, họ sớm đã mỏi mệt cả tinh thần lẫn thể xác, lại mắc mưa to, bị tách rời một nửa bộ tộc, hành lý và thức ăn cũng bị ướt hết.
Lợi Nham xin Lộ Dao cho nửa tộc họ nghỉ chân dưới mái hiên khách sạn.
Mưa gió bập bùng, khe núi bùn lầy khó đi.
Nhóm người tí hon ướt mem cả người như chuột lột, đứng nơi xa tít quan sát, gần như không dám động đậy.
Lộ Dao vẫy tay với họ, xoay người đi vào khách sạn.
Đội đi săn có được sự cho phép, quay về báo tin, bảo người trong tộc yên tâm dừng chân nghỉ ngơi dưới mái hiên, đội đi săn còn phải chia một nửa đội viên để đi đón người phía sau.
Khách của khách sạn nghe nói bên ngoài toàn là người của bộ lạc Heo Đỏ, lập tức nghĩ đến chuyện di cư.
Họ cũng ngồi không yên, lũ lượt đi thang máy xuống lầu, chạy đến dưới hiên nhà ngó nhìn.
Người tí hon của bộ lạc Heo Đỏ nhìn thấy có người cùng tộc ra khỏi khách sạn, nỗi bất an mãnh liệt vơi đi rất nhiều.
Lộ Dao lục lọi trong tủ ly, lấy ra hai gói mì ý hình xoắn ốc đưa cho Tiểu Trịnh: “Nấu hết đi, xào một nồi xốt thịt băm cà chua rồi nấu thêm canh giá rong biển, rong biển và giá cắt nhỏ hết. Thanh Nghiên, Bạch Lộ giúp chuẩn bị nguyên liệu. Đúng rồi, hũ đào vàng đóng hộp kia cũng cắt ra. Tôi ra ngoài xem thử.”
Lộ Dao rút mấy tờ khăn giấy khô, cầm đến ngoài cổng trải xuống đất.
Nhóm người tí hon chậm rãi đến gần, kinh ngạc nhìn cô.
Là người khổng lồ thật này!
Lộ Dao từng tiếp xúc với tộc người tí hon của các bộ lạc khác nhau, cũng coi như có kinh nghiệm.
Cô vứt khăn giấy xuống rồi xoay người về khách sạn, dường như không có hứng thú với sự xuất hiện của họ.
Đội đi săn, Munch, Dada, Chàng Vũ và khách của khách sạn chào nhóm người tí hon kiệt sức và chần chừ ở cổng.
Dưới hiên nhà cũng ướt, nhưng đỡ ngập bùn nước hơn nhiều so với dưới cầu thang.
Mới đầu nhóm người tí hon còn vô thức né tránh chỗ Lộ Dao vứt khăn giấy, heo đỏ lại không quan tâm, chạy tới chạy lui trên đó, sau đó tìm thấy một nơi sạch sẽ mềm mại nằm sấp xuống không nhúc nhích nữa.
Nhìn người tí hon Heo Đỏ cẩn thận dè dặt đạp lên khăn giấy, kinh ngạc phát hiện chiếc thảm khổng lồ này còn mềm hơn da thú họ làm ra, ngửi còn có hương thơm.
Một người, hai người, ba người, người tí hon bắt đầu nằm ngổn ngang lên khăn giấy, bình thản nhắm mắt lại, cơ thể tinh thần mệt lả cuối cùng cũng có được khoảnh khắc thả lỏng.
Tiếng vang lạch cạnh từ sau vách tường khổng lồ truyền đến, một mùi hương chua ngọt hấp dẫn khiến người ta không ngừng nuốt nước bọt cũng không ngừng bay ra từ đó.
Người tí hon nằm thoải mái trên thảm suýt ngủ ngồi bật dậy, giơ tay lau khóe miệng, nước bọt cũng sắp chảy ra rồi.
Thơm quá!
Trước giờ chưa từng ngửi được mùi thơm như vậy!
Đây là gì?
Lúc Lộ Dao bưng nồi mì. Ý xốt thịt to đùng ra, trông thấy người tí hon Nitraan lấm lem như đậu phộng rải rác tứ phương trên khăn giấy, người ngồi người nằm.
Cô cầm muỗng gõ nhẹ lên thành nồi: “Ăn cơm nè, xếp hàng ở cổng nhận cơm.”
Người tí hon ai cũng ngẩng mặt lên nhìn qua, đôi mắt như nho đen.
Lộ Dao ngẩng đầu hít sâu một hơi, sắc mặt bình tĩnh lại cúi đầu xuống, hướng dẫn người tí hon xếp hàng.
Cô đặt một bàn gỗ dài ở cổng, làm ba chỗ nhận cơm.
Diên Vĩ và Trúc Châu phụ trách một chỗ, Kết Hương và Tử Diệp một chỗ, Lộ Dao và Hắc Thứ một chỗ.
Lộ Dao khá to lớn, bưng ghế đẩu ngồi trong góc giúp đỡ.
Nhân viên của cửa hàng đồ ăn nhanh biết cửa hàng Lộ Dao mới mở ở một thế giới toàn là người tí hon mười cen ti mét thì tạo ra bộ dụng cụ ăn uống dùng một lần mini.
Hôm nay sử dụng bộ dụng cụ ấy để chia cơm, dùng rồi thì bỏ, ba ngày sau tự động biến mất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận