Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 328 - Quỷ sai đã đến tiệm 3



Chương 328 - Quỷ sai đã đến tiệm 3




Quỷ sai đã đến tiệm 3
Tạ Nhất đứng dậy đứng trên hành lang nhìn xuống dưới, quay đầu hỏi: “Dọn dẹp hết nước sông là có thể mở được đúng không?”
Lộ Dao đáp: “Có thể sẽ có tác dụng.”
Tạ Nhất rút một tấm lệnh bài màu đen từ eo ra, miệng niệm thần chú.
Bỗng nhiên giữa lệnh bài xuất hiện một đường nứt hóa thành một cái miệng rồi hút sạch hết toàn bộ nước sông màu đỏ như máu trong tiệm net.
Trong phòng Phạm Tung đứng dậy cầm cây trường kích lên, chặn ngang cánh cửa, nước sông cũng không còn tràn ra ngoài nữa.
Lộ Dao xuống lầu kiểm tra, nước sông trên sàn hoàn toàn biến mất, vách tường cũng sạch sẽ, không còn vết tích bị thấm nhòe nữa, máy móc cũng hoàn toàn không hề hấn gì.
Cô nhanh chóng bước đến sau quầy bar mở máy trong phòng lên.
Đây là lần đầu tiên Tạ Nhất và Phạm Tung đến đây, xem giáo trình hướng dẫn tân thủ hết một lúc lâu nhưng vẫn không thể chơi trò chơi quá phức tạp, cuối cùng cả hai đều chơi Game Box 6399, bắt đầu từ trò Bomberman.
Lúc còn sống Tạ Nhất và Phạm Tung đều là người phàm nên đều có đọc hiểu chữ của Nhân tộc, về phương diện giao lưu không có trở ngại gì.
Lộ Dao còn nhân cơ hội nghe ngóng được hai người họ đã trấn thủ ở Minh giới hàng ngàn năm, quỷ linh đều trên ngàn tuổi.
Sau khi chơi xong ba ván thì hai quỷ sai đây dần dần thấy hứng thú, ăn đồ ăn vặt của nhân gian, chơi trò chơi đơn đến mức nghiện, thời gian đều dành hết cho nơi này rồi.
Không biết bao lâu sao Phạm Tung gọi Lộ Dao: “Máy của ta hỏng mất rồi.”
Lộ Dao đang canh giữ bên cạnh con sông, nghe vậy thì đứng lên bước qua đó kiểm tra, tiếc nuối đáp lời: “Đã hết giờ rồi.”
Phàm Tung: “Hết giờ sao?”
Lộ Dao: “Các đại nhân đến tiệm net lên mạng thì cũng giống việc đến tửu lầu của nhân gian vậy, đều là dùng tiền để mua vui. Chiếc máy này của đại nhân là của vị khách trước đó, nàng ấy chỉ bỏ tiền cho hai giờ, khi hết giờ đương nhiên không thể chơi tiếp nữa.”
Còn chiếc máy của Tạ Nhất thì cô không hề thu tiền, xem như tặng hắn ta hai giờ.
Phàm Tung: “… Lên mạng cần bao nhiêu tiền?”
Phàm Tung và Tạ Nhất mua nạp tiền chơi tiếp, tiếp tục đắm chìm trong thế giới Game Box 6399.
Lộ Dao lại bảo họ mở tài liệu giáo trình hướng dẫn tân thủ của Nhóm Phù Sinh Lục Giới.
Gần đây tài liệu học tập của Phù Sinh Lục Giới môn được bổ sung thêm không ít nội dung, Tiểu Chung liệt kê hết những bài huấn luyện cơ bản mà mình có thể nghĩ ra, sau đó lập thành bảng, còn quay không ít video luyện tập của các đệ tử để làm “tư liệu” phân tích cách chơi.
Ban đầu Phạm Tung và Tạ Nhất đều xem video liên quan đến trò chơi nên không hề có hứng thú.
Nhưng sau khi nghe xong video của Tiểu Chung hướng dẫn các đệ tử cách chơi kéo dài tận hai tiếng đồng thì lại bắt đầu tò mò.
Trong video, nhân vật mà người chơi điều khiển chỉ cần hành động dựa theo chỉ thị của Tiểu Chung thì không bao giờ thất bại.
Lộ Dao lấy ra hai acc phụ dự phòng, Tạ Nhất và Phàm Tung ôm lấy suy nghĩ chơi thử thôi nên đã đăng nhập vào trò chơi.
Họ không hề tuân theo hướng dẫn người mới mà trực tiếp đánh với máy luôn.
Mấy trận đó cũng rất khó khăn, lần đầu tiên Phạm Tung bước vào rừng thì đã bị bùa xanh đánh chết. Tạ Nhất lên đường trên farm lính, không chú ý đến vị trí nên luôn bị đám binh lính đó ghi thù, kết quả đã bị chúng đánh chết.
Trò chơi này hoàn toàn khác với trò chơi đơn lúc nãy, tính đối kháng rất mạnh, lấy được một mạng lại khiến mình có cảm giác thành tựu, chơi được vài ván thì bắt đầu không buông bỏ được.
Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, mặt nước qua sông vọng đến tiếng động, Lê Thi Quân thất thần bước lên bờ, lê lết theo đôi chân tàn tạ của mình bò ra khỏi cửa sông Độ.
Cả đêm Lộ Dao không chợp mắt, thấy vậy thì lập tức đưa tay đỡ nàng ấy dậy.
Sắc mặt thẫn thờ của Lê Thi Quân vơi bớt đi, miệng đã mở ra nhưng lại không nói được gì.
Ánh mắt Tạ Nhất và Phàm Tung toát lên sự tiếc nuối, nhưng bàn tay lại không hề chần chừ, bất chấp đánh hết ván game ấy, sau đó mới đứng dậy bước qua, lập tức bắt lấy Lê Thi Quân từ tay Lộ Dao.
Tạ Nhất: “Con Hồ yêu này tự ý mở cửa sông Độ, bọn ta phải áp giải nàng ấy về để thẩm vấn.”
Lê Thi Quân không hề phản kháng, Lộ Dao cũng đành thuận thế buông tay ra.
Mỗi giới có những quy tắc riêng, tìm được lỗ hỏng của hệ thống hoàn thành được nhiệm vụ thật sự rất may mắn, những thứ khác cô sẽ không nhúng tay vào.
Đôi chân của Lê Thi Quân đã bị nước ăn mòn đến mức vào tận trong xương, chỉ còn sót lại một lớp da thịt ít ỏi trông như miếng vải vụn, dính lại trên đầu gối.
Lộ Dao thấy thế thì chau màu lại, lấy túi càn khôn ra tìm một bình đan dược trị thương đưa cho nàng ấy.
Lê Thi Quân quay mặt đi không nhận.
Tạ Nhất: “Đan dược bình thường sẽ không chữa khỏi vết thương mà nước sông Độ để lại đâu. Nàng ấy còn không muốn nhận thì ngươi cũng không cần quan tâm làm gì.”
Lộ Dao đưa bình đan dược đó cho Tạ Nhất: “Nhất thời nàng ấy không cần dùng đến nhưng có lẽ sau này sẽ có cần. Phiền đại nhân giúp đưa cho nàng ấy giúp tôi.”
Tạ Nhất: “…”
Trước khi đi Phàm Tung còn đứng bên cạnh cửa sông Độ, luyến tiếc quay đầu lại nhìn.
Ngàn năm trôi qua nhân gian lại có một nơi vui như thế, nhưng đáng tiếc hắn ta không thuộc về thế giới này.
Lộ Dao nhanh chóng nhét hết toàn bộ số đồ ăn vặt và đồ uống chưa uống hết qua đó: “Hai vị đại nhân mang về đi, lần sau có thời gian thì đến chơi nhé.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận