Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 143 - “Hy vọng cậu ấy có thể cứng miệng như vậy mãi.” 1



Chương 143 - “Hy vọng cậu ấy có thể cứng miệng như vậy mãi.” 1




“Hy vọng cậu ấy có thể cứng miệng như vậy mãi.” 1
Lộ Dao nghỉ ngơi một lát ở cổng rồi mới đứng dậy đi về khách sạn.
Đi đến cổng khách sạn, cô ngồi xổm xuống chăm chú quan sát cửa tò mò một hồi, gọi những người tí hon rải rác dưới hiên nhà đến trước mặt, ra hiệu với cái cửa: “Nhân viên và khách hàng đông rồi, tôi luôn lo rằng sẽ bất cẩn đạp trúng mọi người nên muốn dời cửa nhỏ sang hai bên, trái phải hai cánh, sau này mọi người men theo chân tường đi vào khách sạn sẽ an toàn hơn.”
Người tí hon ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lộ Dao, chớp chớp đôi mắt như quả việt quất: Cô nói gì cũng được hết, dù sao thì chúng tôi cũng đâu có hiểu.
Lộ Dao thò một ngón tay ra chọt chọt từng người, đẩy họ ngồi xuống sàn, rồi đứng dậy đi vào cổng: “Thôi, để tôi bàn với nhóm Tiểu Trịnh, mọi người tự chơi đi nhé.”
Lộ Dao về khách sạn, đưa số liệu và ảnh thực địa cho Thanh Nghiên và Tiểu Trịnh xem.
“Tôi thấy lắp đường cáp ở trên cây này khá ổn, đối diện với cây hoa nhà của Kết Hương, nhưng cây này to và cao hơn, cành cây lớn, cũng không có người tí hon cư trú.” Lộ Dao nói.
Thanh Nghiên nhìn bức ảnh: “Vậy bên khách sạn lắp ở vị trí nào?”
Phải bằng phẳng, nhưng nếu có độ dốc nhẹ còn tốt hơn.
Lộ Dao chỉ vào một bức ảnh trong đó, hình như là một bãi đất trống trước khách sạn: “Chỗ này, trực tiếp xây một bệ cao lắp đường cáp, tránh đường lớn và đường ray tàu lửa, còn nằm trong phạm vi tầm nhìn của chúng ta, khách hàng gặp nguy hiểm, có thể nhìn thấy từ cửa khách sạn.”
Khe cây có gai như một sân vui chơi tổng hợp chờ khai phá, lấy khách sạn làm trung tâm, không ngừng mở rộng cơ sở hạ tầng, phủ sóng ra xung quanh.
Đường lớn và đường ray dần được hoàn tất, mảnh đất bên phải khách sạn chừa cho tộc người tí hon xây nhà, bên trái là điểm xuất phát của đường ray tàu lửa, xung quanh hoa cỏ tươi tốt, lại lấp vào một cơ sở hạ tầng hữu ích trên mảnh đất trống bị con đường cắt rãnh thành từng mảnh nhỏ.
Vị trí địa lý và môi trường xung quanh có hình ảnh tỉ mỉ xác thực như dữ liệu, lại có số liệu chi tiết, việc Thanh Nghiên và Tiểu Trịnh phải làm chỉ là thiết kế ra kiểu dáng đường cáp, hệ thống ròng rọc, buồng khoang và dây cáp, phân tích số liệu cụ thể và phụ tùng rồi vẽ thành bản vẽ.
Lộ Dao căn cứ theo bản thiết kế của họ nặn ra kiểu phụ tùng, sau khi thử nghiệm độ an toàn và tính thực dụng thì sản xuất “sản phẩm” rồi mới lắp đặt và hoàn thành xây dựng.
Một cuộc họp nhỏ hơn một tiếng đồng hồ, suốt buổi họp đều thảo luận về cáp treo “đồ chơi”.
Bạch Lộ làm thư ký cuộc họp, không nhịn được nói: “Chỗ này của chúng ta không giống khách sạn, giống công ty đồ chơi hơn.”
Thanh Nghiên cười nói: “Giờ chúng ta đang nghiên cứu sản phẩm, làm một bản mẫu trước, nói không chừng sau này có cơ hội sản xuất hàng loạt sản phẩm, bán cho người thích mô hình thu nhỏ.”
Tiểu Trịnh cũng nói: “Nếu cáp treo này thật sự có thể vận hành theo ý của bà chủ, làm mô hình nhỏ chút nữa, quả thật có thị trường.”
Nếu thứ này có thể thực hiện hoàn toàn tự động, làm đồ chơi, thật sự sẽ có người thích.
Lộ Dao nhíu mày suy tư, chậm rãi nói: “Cũng không phải không được.”
Nhân viên mở to mắt nhìn sang.
Chúng tôi nói đại một câu đùa thôi mà, cô đừng tưởng thật đấy.
Lộ Dao gác một tay lên tay vịn của ghế, chống má: “Trừ khu phố thương mại và đại lục Nitraan ra, đồ chơi kiểu này đều có thị trường ở những thế giới khác. Chờ bận xong đợt này, tôi thử treo bản thông báo nhận đặt hàng ở trung tâm bổ túc trẻ em. Nếu có khách đặt thì chúng ta có thể bán thêm một cái ra ngoài.”
Chắc khu phố thương mại chắc có thị trường, chỉ là chịu sự ràng buộc của quy tắc nên tạm thời không có kế hoạch.
Ba nhân viên người khổng lồ sững sờ nhìn Lộ Dao, kế hoạch này quả thật có thể thực hiện, não của bà chủ thật sự nhảy số rất nhanh.
Có thể thu lợi nhuận từ thế giới gốc, nhưng Lộ Dao không hào hứng cho lắm.
Trái lại nhân viên được khơi lên sự nhiệt tình, chỉ tưởng tượng thành quả công việc của họ có thể nhận được sự công nhận, phản hồi từ dị giới, họ đều vui vẻ y hệt trẻ con.
Bạch Lộ không kìm được nói: “Bà chủ, khi ấy trang trí buồng khoang tôi làm chung với cô nhé?”
Lộ Dao: “Dĩ nhiên rồi.”
Thảo luận xong quy hoạch cáp treo quan trọng nhất, Lộ Dao lại nhớ ra ý tưởng lúc mới vào cổng.
“À phải rồi, còn một việc nữa. Khách sạn ngày càng đông khách rồi, bình thường mọi người ra vào phải rất để ý, mỗi lần tôi ra ngoài cũng vậy, tôi luôn cảm thấy để vậy lâu ngày cũng không phải cách nên muốn dời lối đi ở cửa sang hai bên, thêm một cánh cửa, trái phải mỗi bên một cánh, sau đó xây một vòng lối đi trong suốt trên tường cho khách hàng tộc người tí hon đi.”
Bên trái cổng vào khách sạn là một lối đi gạch xanh thu nhỏ, bên phải là một bức tường.
Lộ Dao xây một cánh cửa trên tường, trong cửa là dị không gian, cũng là khu phòng suối nước nóng lớn mới xây.
Khách hàng tộc người tí hon muốn đến khu phòng dành cho khách ở đối diện, cần phải vòng qua cả bức tường chắn.
Sau khi khu phòng suối nước nóng lớn chính thức khai trương, Lộ Dao sẽ mở tính năng hẹn trước cho khách VIP trong hệ thống mạng nội bộ, khi ấy lại sẽ có khách hàng người khổng lồ đến thăm.
Lộ Dao lo rằng sẽ vì vậy mà gây ảnh hưởng đến khách hàng người tí hon, thế nên cần phải xây lối đi an toàn dành riêng cho họ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận