Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 888 -



Chương 888 -




Mặc Chúc không còn yêu con dân của mình nữa, không còn yêu mảnh đất này nữa, thậm chí ngược lại còn nảy sinh cảm giác chán ghét.
Anh ta không muốn sáng lập lại thế giới này, để rồi sau đó lại phải tiếp tục chịu đựng những chuỗi ngày chờ đợi dài đằng đẵng, đợi đến khi con dân của mình tiến hóa, bắt đầu có trí tuệ và tình cảm thì lại phải nghĩ cách đề phòng họ lầm đường lạc lối thêm lần nữa.
Mặc Chúc bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ tương tự với vị ôn thần đã mất vào hàng chục ngàn năm trước.
Hãy để thế giới này tự diệt đi!
Lúc Lục Minh Tiêu tìm đến nơi thì Mặc Chúc đã từ chối gặp mặt.
Lục Minh Tiêu lại nhắc đến Lộ Dao, Mặc Chúc không muốn tin là một kẻ giết thần hai tay nhuốm đầy máu tươi, thân mang đầy tội ác, không khác gì với cái chết lại có được một trái tim chân thành hiếm có như thế.
Cũng may hai người họ không đến được với nhau.
Kỳ lạ thay khi nhìn thấy có một vị thần còn thảm hơn mình thì Mặc Chúc lại cảm thấy bình tĩnh hơn, khiến anh ta không khỏi tò mò về cô gái Lộ Dao này.
Mặc Chúc mang theo ý định hóng chuyện đồng ý với Lục Minh Tiêu một chuyện chứ không hề quan tâm đến lời hứa kia của Lục Minh Tiêu.
Lục Minh Tiêu không khác gì với anh ta cả, cả hai đều không có tài cán gì.
Tên nhóc này biết giết thần chứ làm gì biết cách giải quyết dịch bệnh chứ?
Nhưng mọi chuyện dần diễn biến theo hướng mà Mặc Chúc không ngờ đến, cuối cùng thiên tai của nước Hoàng Kim dần ổn định lại, có lẽ phải bắt đầu nói từ lúc Lộ Dao mở một cửa hàng dịch vụ chạy không hề liên quan đến việc đẩy lùi dịch bệnh ở thế giới của mình.
Mặc Chúc không ngờ rằng cơn dịch bệnh mà mình không cách nào hóa giải cuối cùng lại bị loài người ngu xuẩn kia tìm được cách ngăn chặn.
Trong những ngày trở thành nhân viên chạy vặt, Mặc Chúc đã bắt đầu làm quen lại với con dân của mình.
Loài người chắc chắn là một loài động vật có khuyết điểm, họ tham lam, kiêu căng, không biết cách khắc chế dục vọng của mình… Những “đức tính” đáng hận đó khiến người ta phải nghiến răng, nhưng cũng có người lương thiện, trung hậu, cần cù… Những điều đáng mến đó không khỏi khiến người ta cảm thấy vui mừng.
Cũng có lúc Mặc Chúc cảm thấy Lộ Dao là một người biến dị trong nhân loại, một người nhìn thấu mọi thứ nhưng lại rất khiêm tốn, nhìn thẳng vào lợi ích nhưng không mê muội nó, ngoài ra còn chút điên rồ không biết nên nói thế nào nữa.
Lộ Dao bình tĩnh đối mặt với sự châm chọc, khiêu khích của anh ta, lúc lợi dụng hoạt động tặng không mật ong cho khách hàng thì Mặc Chúc đã có kết luận cuối cùng của mình.
Có lẽ cho dù thế giới này có phồn vinh hay không thì cũng không hề liên quan gì đến thần linh cả.
Cho dù khoảng thời gian dài man mác ấy có bị ngó lơ, không ai hỏi đến thì loài người cũng sẽ tiến về phía trước, đi theo những gì mà mình muốn đạt được thôi.
Có thể họ sẽ vì sự tham lam, kiêu ngạo, cố chấp của bản thân mà rước lấy diệt vong vào người, còn những người lương thiện, phóng khoáng, có tinh thần tìm tòi, xem việc cho đi là niềm vui thì sẽ tìm được con đường mà mình thích thôi.
Lộ Dao đã khiến Mặc Chúc hiểu được một đạo lý, đó là thần linh chỉ là người ngồi trên thần đài cao vút để quan sát, không cách nào hiểu rõ được con dân của mình.
Mặc Chúc cúi đầu lấy ra một chiếc hộp màu đen từ trong tay áo, trên nắp hộp có khắc những đường hoa văn hoa sen màu vàng ánh kim.
Lúc này Lộ Dao đã đoán được phần nào món đồ mà Lục Minh Tiêu gửi ở chỗ Mặc Chúc rồi.
Mặc Chúc chìa chiếc hộp đến trước mặt Lộ Dao: “Của cô đây. Đây chính là phán đoán của bổn thần với nhiệm vụ cuối cùng này.”
Lộ Dao đã từng thấy chiếc hộp tương tự như thế, chỉ là chiếc hộp trước mặt cô ngay lúc này lớn hơn chút so với chiếc hộp ngày trước, bên trong là ba chiếc xương trắng được xếp gọn gàng, ngay ngắn, hệ thống thông báo nhiệm vụ lập tức hiển thị lên——
[Thành công thu thập được sự công nhận của thần linh Mặc Chúc. Chúc mừng bà chủ đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, có thể bước sang thế giới tiếp theo ngay!]
Một mảnh giấy lớn cỡ hai ngón tay rơi xuống từ không trung, phiêu dạt theo ngọn gió rồi rơi thẳng xuống lòng bàn tay Lộ Dao.
Lộ Dao nắm chặt tay lại bắt lấy mảnh giấy ấy nhưng lại không hề mở ra ngay.
“Bức tranh ghép sự thật của thế giới là gì thế?”
Trên thực tế hòn đá phong ấn mầm bệnh được đào lên từ bên dưới Thần vực của Mặc Chúc đã là chuyện của mười năm trước.
Trong mười năm nay Mặc Chúc luôn nghĩ cách ngăn chặn cơn dịch bệnh này không để nó bùng phát mạnh hơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận