Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 478 - Tôi ở... Chờ cô… 1



Chương 478 - Tôi ở... Chờ cô… 1




Tôi ở... Chờ cô… 1
Sáng nay lúc tới cửa hàng DIY ở khu Bắc, Từ Tranh Vanh và Nhậm Do chia ra lái hai chiếc moto tuần tra có thể chở theo người phía sau.
Lúc về, Từ Tranh Vanh chở Đỗ Hiểu đã khôi phục ý thức còn Lộ Dao thì leo lên xe Nhậm Do.
Chiếc moto tuần tra xuất phát từ cửa hàng DIY đi dọc theo khu phố.
Lúc này đã là chạng vạng tối nên người qua lại trên đường dần nhiều lên.
Ánh đèn neon trên các biển hiệu hai bên đường dần bật lên. Ánh sáng chói lóa có độ bão hòa cao hòa cùng ánh mặt trời hoàng hôn khiến đường phố trông có vẻ rất ồn ào và náo nhiệt.
Khu Bắc có không ít con hẻm nhỏ hẹp nhưng vẫn đủ cho người đi đường và xe cộ chen vào.
Xe moto tuần tra né tránh người đi bộ trên đường, đi rồi lại dừng dừng rồi lại đi một hồi lâu mới nhích ra được khỏi con đường khu Bắc chật chội, bắt đầu lái vào một con hẻm nhỏ hình vòng cung vắng vẻ.
Nhậm Do giơ tay lên lau bớt mồ hôi trên trán rồi thở hắt ra một hơi thật dài: "Chỉ có khu Bắc mới náo nhiệt như này."
Xe tuần tra tiến dần vào đoạn đường có hàng rào màu đỏ hai bên. Trừ bọn họ ra thì trên đường chẳng còn chiếc xe hay bóng người nào nữa cả.
Thính lực của Lộ Dao đã tăng lên đáng kể nên vẫn nghe được lời Nhậm Do trong tiếng động cơ ầm ầm. Cô không khỏi nói: "Tôi đã tới khu Đông một lần rồi, ngay cả buổi tối cũng rất vắng vẻ. Chẳng lẽ khu Tây cũng giống vậy?"
Sống lưng Nhậm Do cứng đờ trong chớp mắt rồi lại khôi phục lại như thường. Cậu ta hơi nghiêng đầu nói: "Vì sự tồn tại của toà nhà uỷ ban và nhà thờ nên từ trước đến nay khu Đông và khu Tây đều không được náo nhiệt cho lắm."
Trong mắt khách hàng phố U Linh, uỷ ban khu phố và nhà thờ đều là tay sai của người kia cả. Bọn họ chỉ ước gì có thể tránh xa hai nơi này càng xa càng tốt.
Các loài sinh vật đều có bản năng xu lợi tránh hại. Trước đây Lộ Dao đoán rằng việc khu Đông vắng vẻ rất có thể có liên quan đến uỷ ban khu phố. Hôm nay nghe Nhậm Do nói vậy cũng coi như là suy đoán của cô được chứng thực.
Lộ Dao: "Khu Nam cũng giống khu Đông và khu Tây à?"
Nhậm Do im lặng. Hơn mười giây sau cậu ta mới quay đầu lại lần nữa nhỏ giọng nói: "Trước đây khu Nam vốn cũng khá náo nhiệt, chỉ là một tháng trước xảy ra một số chuyện chọc giận ngài ấy nên bị ngài giáng thần phạt xuống, rất nhiều người chết. Vậy nên bây giờ bên kia chẳng khác gì khu không người."
Lộ Dao vẫn còn muốn hỏi thêm chút tin tức nữa nhưng Nhậm Do lại lắc đầu: "Tất cả những người có tham gia vào sự kiện lần đó đều đã chết cả rồi nên tình huống cụ thể như nào không ai biết rõ cả. Tốt nhất là cô đừng nên hỏi dò chuyện này."
Nghe vậy, Lộ Dao cụp mắt không hỏi nữa.
Moto tuần tra đột nhiên rẽ sang một con đường rộng rãi. Ánh sáng màu đỏ từ trên trời đổ xuống tạo thành những vòng tròn như sóng nước, không ngừng quét qua người đi qua.
Lộ Dao không cảm thấy đau nhưng lại rất khó chịu, kiểu như đang bị theo dõi.
Có vẻ như Nhậm Do đoán ra được sự ngờ vực của cô nên chưa cần cô cất tiếng hỏi, cậu ta đã chủ động nói: "Con đường này là lối đi chuyên dụng của nhân viên ban quản lý phố U Linh. Tổng cộng có bốn khu vực như thế này để đảm bảo nhân viên có thể nhanh chóng di chuyển đến bốn khu vực khác nhau trong thời gian ngắn nhất. Cô nhìn bên ngoài kìa, đó là thành trung tâm. Những tia sáng thanh lọc màu đỏ kia phát ra từ đó đấy, bao trùm cả một vùng luôn. Ngày nào cũng được ánh sáng này chiếu qua người thì xác suất bị lạc nhân tính sẽ giảm xuống."
Trên lối đi chuyên dụng này cứ cách mấy chục mét là lại có một ngã tư. Một cây cầu nhỏ hẹp màu đỏ lơ lửng giữa không trung uốn lượn ngoằn ngoèo dẫn vào thành trung tâm trong miệng Nhậm Do.
Khu vực thành trung tâm được một luồng sáng vàng kim chói lọi bao trùm, lóa đến nỗi nhìn vào là không mở nổi mắt.
Lộ Dao híp mắt cố gắng nhìn kỹ mấy lần nhưng không thấy rõ, cuối cùng đành phải nhắm mắt lại cho đỡ khó chịu: "Cậu đã tới thành trung tâm lần nào chưa?"
Nhậm Do lắc đầu cười khổ: "Thành trung tâm là vùng cấm. Cô thấy nơi này có cầu và ngã tư đấy nhưng thật ra thì từ trước đến nay chưa từng có ai băng qua cả."
Khu vực cấm lưu hành, nghe có vẻ như bên trong cất chứa một bí mật to lớn nào đó.
Trong lòng Lộ Dao thầm đánh một cái dấu lên thành trung tâm để ghi nhớ.
Moto tuần tra lái dọc theo đoạn đường đi qua thành trung tâm, quay lại con đường vòng cung vắng vẻ rồi đi thêm chừng chưa đầy một phút nữa là tới nhà thờ khu Tây.
Lộ Dao xuống xe rồi ngẩng đầu quan sát nhà thờ lộng lẫy khiến người ta phải trố mắt.
Đây là một giáo đường phong cách phương Tây cổ điển cao bốn tầng, vách tường ốp gạch màu sữa êm dịu, mái vòm màu xanh nước biển, trước cửa chính có một pho tượng hình thù kỳ dị cực lớn, hai bên pho tượng còn có hai con suối nước nóng tô điểm nữa, trông cực kỳ tráng lệ, còn phô trương hơn cả tòa nhà văn phòng ở khu Đông.
Từ Tranh Vanh dẫn đường cho Lộ Dao đi lên nấc thang bằng đá cẩm thạch, xuyên qua cái sân vừa dài vừa tĩnh lặng rồi lên tầng phía trên, cuối cùng là dừng lại trước cửa phòng làm việc của trưởng phòng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận