Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 664 - Trai đẹp toàn là mấy kẻ tâm địa gian xảo 1



Chương 664 - Trai đẹp toàn là mấy kẻ tâm địa gian xảo 1




Trai đẹp toàn là mấy kẻ tâm địa gian xảo 1
Thành phố Cao Thăng, đường Hưng Mặc, khu chung cư Minh Đài.
Tô Linh ngủ không yên giấc cả đêm, cứ băn khoăn có nên đặt đơn chạy vặt không.
Trong đêm khuya, cô ấy kích động ngồi dậy tận mấy lần chuẩn bị viết danh thiếp chạy vặt để đặt đơn. Viết vài lần nhưng phát hiện không viết được, cô ấy còn tưởng mình đã bị lừa rồi nữa, nghĩ kỹ lại thì thấy không có khả năng cho lắm.
Không lừa thức ăn, không lừa vật tư mà chỉ đòi mấy gram vàng, hoàn toàn không biết âm mưu gì.
Cứ vậy Tô Linh gắng gượng đến tờ mờ sáng, cuối cùng cũng đã thấy hơi buồn ngủ, ngủ chưa được hai tiếng lại giật mình tỉnh giấc.
Cô ấy ngồi dậy, lật gối nằm lấy ra tờ danh thiếp tối qua viết thử mấy lần, định đặt đơn lại lần nữa. Lần này, mực bút lan ra tấm thẻ một cách trơn tru, sức sống Tô Linh vực dậy, phấn khởi viết tên và địa chỉ theo hướng dẫn sử dụng.
Đặt đơn xong, cô ấy đứng lên chải chuốt sơ sơ, thay quần áo giản dị thoải mái rồi đến bên cửa sổ ngó xuống nhìn men qua khe hở của tầng lầu, vừa lo lắng vừa chờ mong.
Tô Linh ngóng trông nhân viên chạy vặt đến, lại thầm ước rằng đó sẽ là một nữ nhân viên chạy vặt.
Năm nay Tô Linh 31 tuổi, độc thân chưa kết hôn, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi làm ở thành phố Cao Thăng suốt cho đến giờ. Cô ấy đã từng hẹn hò vài lần, nhưng cứ mỗi khi muốn tiến thêm một bước là sẽ xuất hiện vấn đề thế nọ thế kia.
Càng lớn tuổi, Tô Linh càng tỉnh táo.
Cô ấy không còn ôm mộng xa vời vào cuộc sống tình cảm bền vững nữa mà tập trung vào công việc. Nếu không có dịch bệnh zombie xuất hiện bất thình lình, mấy tháng nữa là Tô Linh được lên chức rồi.
Vốn dĩ cô ấy định chờ tăng lương là sẽ dọn sang sống ở một khu chung cư khác tốt hơn ngay lập tức.
Tô Linh có một chấp niệm, cô ấy muốn sở hữu một căn nhà của riêng mình nên mấy năm nay điên cuồng tiết kiệm và để dành tiền. Tiếc là kế hoạch không theo kịp biến cố, tiền để dành rồi nhưng chưa kịp xài nay lại trở thành đống giấy lộn vô dụng.
Tính từ khi dịch bệnh zombie bùng phát đến khi nó lan rộng chỉ diễn ra trong vòng vỏn vẹn hai tháng, rồi diễn biến dần trở thành thảm họa toàn thế giới không thể khống chế.
Con người chết theo bầy như bướm đêm, để lại những căn nhà trống không người ở. Còn Tô Linh thì lại bị kẹt trong căn nhà thuê nhỏ bé, không dám ra ngoài.
Tiếng động cơ từ xa xa đến gần, Tô Linh thấy xe đạp điện dừng bên ngoài khu chung cư.
Nhân viên chạy vặt đến rồi.
Một chàng trai vóc dáng cao lớn xuống xe và cởi mũ bảo hiểm. Nhìn từ cửa sổ nhà Tô Linh thì chỉ có thể thấy một gương mặt trẻ măng và mái tóc ngắn màu vàng sáng xoăn nhẹ.
Trái tim của Tô Linh chợt chìm xuống đáy vực, không phải là một nữ nhân viên chạy vặt, mà có vẻ còn là một anh trai phố nữa.
Cô ấy mắc chứng sợ trai phố mà!!!
Hôm nay Ti Kim phụ trách khu vực xung quanh đường Hưng Mặc, vừa đến cửa hàng đã được hệ thống giao đơn làm anh ta không kịp ăn sáng, bèn bỏ bánh mì và sữa bò vào túi rồi ra ngoài.
Khu chung cư này cũ kỹ, cổng lớn quấn dây xích sắt, còn treo một ổ khóa to đùng chẳng có tác dụng gì.
Kiến thức cơ bản khi đi làm do đàn anh Harold truyền thụ, cuối cùng Ti Kim vẫn nghe lọt tai được khá nhiều. Chạy vặt thì phải cố hết sức đừng phá hoại đồ đạc và kiến trúc xung quanh, cũng đừng vừa vào là xử lý zombie ngay, cứ thanh toán trước, lấy tiền rồi chạy vặt là trạng thái làm việc tốt nhất.
Ti Kim đứng trước cổng lớn nhìn ngó mấy giây rồi chọn tuyến đường y hệt Lộ Dao hôm qua — Trèo tường vào.
Anh ta đi lên tầng ba đơn nguyên số chín theo tuyến đường trên thẻ nhân viên, thuận lợi tìm thấy nơi ở của Tô Linh.
Cửa được mở ra từ bên trong, một cô gái có vẻ thận trọng đứng trong nhà.
Ti Kim: “Chào cô, tôi là nhân viên chạy vặt số 5, Ti Kim. Xin hỏi cô là cô Tô Linh đúng không?”
Tô Linh chớp mắt mấy cái, lâu rồi không gặp nhân viên làm việc lịch sự như vậy nên bỗng dưng làm cho cô ấy có ảo giác rằng thế giới vẫn chưa loạn lạc. Hơn nữa ngoại hình của nhân viên chạy vặt này quá đẹp, tóc vàng mắt vàng, tuấn mỹ quý phái, giọng nói cũng hay, lại còn lịch sự thế nữa chứ.
Tô Linh chậm rãi gật đầu, buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Chưa từng nghe nói nhân viên chạy vặt có người nước ngoài.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận