Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 757 - Tên này có não không vậy? 3



Chương 757 - Tên này có não không vậy? 3




Tên này có não không vậy? 3
Lộ Dao: “Mạnh được chia thành rất nhiều dạng, chỉ với một dạng là pháp thuật, con và Bất Độc quả thật là kẻ mạnh trong nhóm người đồng trang lứa. Nhưng nếu chỉ theo đuổi dạng sức mạnh này thì không khỏi thấy quá vô vị. Con và Bất Độc giống nhau, đều là người sống lâu. Một đời dài đằng đẵng, gần như không thấy hồi kết. Trên đời có rất nhiều thứ thú vị, non sông gấm vóc, món ngon mỹ vị, tình sâu nghĩa nặng, đừng ngại để ý nhìn thử, nếm thử. Có lẽ chúng không liên quan đến sức mạnh nhưng lại lấp đầy lỗ hổng không thể thấy nào đó trong vô thức.”
Ma Bảo thấy bà chủ nói chuyện rất ẻo lả nhưng lại không biết nên phản bác thế nào.
Lộ Dao vỗ vai Ma Bảo: “Giống như lúc trước mẹ từng nói, con cũng đừng đến cửa hàng hằng ngày. Lục Minh Tiêu ở đây, sẽ không bỏ chạy đâu. Toàn Phong và Ma tộc đều chờ con về thống lĩnh. Có thời gian cũng đọc sách nhiều chút, coi như tu tâm dưỡng tính.”
Ma Bảo nói không lại Lộ Dao, lật đật ôm ván trượt lên, định ra ngoài đi làm.
Chắc hôm nay cậu nhóc có thể ở lại cửa hàng một ngày nữa.
Thời gian sự kiện Trung thu vẫn chưa kết thúc, hôm qua có khách bán tín bán nghi với hoạt động đổi vật tư, hôm nay thì khác rồi, ai cũng xếp hàng theo quy định, không vội vã không ồn ào, trong lòng cũng đã tính toán xong vật tư muốn đổi.
Cao Tề Quân dẫn bốn năm người đứng bên ngoài cửa hàng dịch vụ chạy vặt, sửng sốt nhìn nhóm người xếp hàng từ trong cửa hàng ra tận ngoài phố.
Dịch bệnh zombie bùng phát hơn ba tháng, con phố này vậy mà còn nhiều người thế.
Lý Tân Vinh hỏi thăm người trong hàng.
Người đó đánh giá họ từ trên xuống dưới: “Các cậu không phải người ở thành phố Cao Thăng?”
Lý Tân Vinh lắc đầu: “Chúng tôi là người ở đây nhưng ở con đường nhỏ kế bên, không hiểu tình hình bên này cho lắm.”
“Vậy các cậu đến đường Quan Âm làm gì?”
Lý Tân Vinh mò một danh thiếp đặt đơn đã dùng trong túi áo ra: “Chúng tôi nhặt được cái này trên đường, không biết là gì nên cố tình tìm đến đây muốn tìm hiểu.”
“Thì ra cũng là tìm nhân viên chạy vặt giúp đỡ à, vậy các cậu đến đúng nơi rồi, nơi này là địa chỉ của cửa hàng dịch vụ chạy vặt. Nếu mọi người muốn mua danh thiếp thì cứ vào thẳng cửa hàng là được.”
Lý Tân Vinh: “Chúng tôi không cần xếp hàng?”
Người đó lắc đầu: “Chắc không cần đâu. Chúng tôi xếp hàng đổi đồ.”
Một người trẻ tuổi khác trong tiểu đội Cao Tề Quân đi qua, không hiểu nói: “Nơi này còn có thể đổi đồ ư? Không phải là bị lừa đó chứ.”
Chàng trai đó tên Ngô Hiến.
Tối qua là anh ta cảm thấy cách treo người lên cột đèn của Lộ Dao và Lục Minh Tiêu làm là việc làm quá đáng nên giờ mới thấy người dân xếp hàng bị lừa rồi.
Người được họ bắt chuyện là một người phụ nữ trung niên, nghe thấy câu này bèn bĩu môi, cũng không cãi lại Ngô Hiến mà chỉ xua tay nói: “Không tin thì thôi, đừng cản trở tôi xếp hàng.”
Người xếp hàng trên đường đều quay đầu lại nhìn Ngô Hiến và Lý Tân Vinh, nhưng cũng chẳng có ai chủ động bắt chuyện giải thích với họ.
Cửa hàng dịch vụ chạy vặt đỉnh cỡ nào, ai mà không biết.
Mấy người này vừa nhìn đã biết chưa từng tìm hiểu, cũng chưa từng đặt đơn, căn bản nói không rõ được, lỡ mà gây ồn ào còn bị nhân viên đến giải quyết.
Ngô Hiến quay đầu lại ai oán với Cao Tề Quân: “Mấy người này sao vậy? Chẳng có tính cảnh giác nào cả.”
Lý Tân Vinh nhức đầu cắt ngang anh ta: “Cậu bớt nói hai câu đi, họ đều đang nhìn chúng ta kìa.”
Ngô Hiến vung tay, mất kiên nhẫn nói: “Nhìn thì nhìn chứ, sợ cái gì? Tôi cũng đâu có nói sai.”
Cao Tề Quân khẽ nhíu mày: “Thôi, vào thẳng cửa hàng hỏi.”
Lộ Dao và Đinh Tình đang đứng song song ở phía sau quầy hàng tiếp đón khách đổi vật tư.
Tiểu đội Cao Tề Quân vừa chen vào cửa, Lộ Dao nhanh chóng xử lý xong việc đang làm đi ra chào: “Các vị đến mua danh thiếp à?”
Trang trí trong cửa hàng không tính là xa hoa nhưng cũng đủ gọn gàng sạch sẽ. Khách xếp hàng trật tự nề nếp, trông có vẻ tuyệt đối không phải lừa đảo.
Cao Tề Quân đưa danh thiếp nhặt được sang: “Chúng tôi nhặt được cái này, cố tình tìm đến muốn tìm hiểu nghiệp vụ của cửa hàng.”
Lộ Dao nhuần nhuyễn lấy một xấp tờ rơi ra, phát cho mỗi người một tờ: “Nghiệp vụ chủ yếu của cửa hàng là chạy vặt, giao dịch bằng vàng. Trên tờ rơi quảng cáo có phạm vi nghiệp vụ cụ thể, các vị có thể đọc trước.”
Ngô Hiến thấy thái độ thờ ơ của bà chủ, đọc lướt nhanh tờ rơi xong nói to: “Chúng tôi muốn khôi phục khu vực cung cấp nước nên cố ý đến tìm các cô bàn hợp tác. Thái độ này của cô là sao?”
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ tức đến giậm chân: [Tên này có não không vậy? Quăng thẳng ra ngoài là được!]



Bạn cần đăng nhập để bình luận