Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 227 - "Người Yêu Hoàng đem lòng yêu mến." 4



Chương 227 - "Người Yêu Hoàng đem lòng yêu mến." 4




"Người Yêu Hoàng đem lòng yêu mến." 4
Vũ Lăng lấy cái vòng xương rắn trong tay cô đi, tiện tay vứt vào lòng thiếu niên kia rồi kéo Lộ Dao chuẩn bị rời khỏi thành.
Một tia sáng chói loá vọt ra khỏi áng mây đỏ, đánh thẳng tới bên chân Vũ Lăng.
Yêu Hoàng Cơ Trang đứng ở đám mây: "Vũ Lăng, đã mấy trăm năm rồi chúng ta không gặp nhau. Sao hôm nay ngươi tới Lưu Tiên thành mà lại không tới gặp ta?"
Vũ Lăng tiến lên phía trước một bước, che kín Lộ Dao phía sau mình: "Trùng hợp là hôm nay ta còn có việc cần làm. Ngày khác gặp lại nhé."
Cơ Trang liếc nhìn Lộ Dao đang núp sau lưng hắn ta.
Cô đang đeo khăn che mặt, lại bị Vũ Lăng che khuất nên chỉ để lộ ra cái trâm ngọc hình hoa sen cài trong mái tóc đen nhánh.
Bỗng nhiên Cơ Trang ra vẻ chán ghét phẩy phẩy tay: "Thôi, ngươi đi đi."
Thế là Vũ Lăng kéo Lộ Dao đi thẳng.
Nhưng Lộ Dao lại tò mò nên đã quay đầu nhìn một cái.
Yêu Hoàng đứng trên đám mây kia mặc một bộ đồ màu đỏ, mái tóc màu bạch kim xõa dài, dáng người rất cao nhưng lại bị bao trùm trong vẻ u uất, trông rất chán chường.
Là người đó sao?
Vì khoảng cách quá xa nên Lộ Dao không thấy rõ màu mắt đối phương.

Yêu Hoàng đã về thành nên người dân dần tản đi không hóng hớt nữa.
Có việc này cắt ngang nên mọi người giải tán hết, chẳng ai còn tâm trạng cười nhạo tiểu yêu muốn làm Luyện Khí sư kia nữa.
Thiếu niên nhặt đống nguyên liệu và đồ vật còn chưa làm xong rơi đầy dưới đất lên bỏ vào túi, lúc đang chuẩn bị rời đi thì lại phát hiện ra bên chân mình có một trục cuốn.
Trông trục cuốn này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hơi thở dính trên đó rất kỳ lạ.
Thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn xung quanh rồi khom người nhặt nó lên, sau đó xoay người đi vào con hẻm nhỏ đầu đường.
Đến khi tới một chỗ không người, hắn mới móc trục cuốn ra mở ra xem.
Đây là một trục cuốn truyền tống, trông vẻ bề ngoài thì giống trục cuốn thường gặp nhưng cách chế tạo lại rất hiếm thấy.
Thiếu niên nắm chặt trục cuốn, cảm thấy mình đã rơi vào thế khó.
Có lẽ một trong hai người vừa rồi đã làm rơi thứ này. Hắn có nên trả lại không nhỉ?
Trục cuốn này có vị trí truyền tống cố định rồi. Địa điểm nằm ở núi Bất Tiên cách Lưu Tiên thành không xa lắm.
"Ê, ngươi có bán trục cuốn kia không?" Bỗng dưng có tiếng nói vang lên từ trên đầu hắn.
Thiếu niên ngẩng đầu lên thì thấy một người đang vắt vẻo trên tường nhìn chằm chằm thứ trong tay mình.
Hắn nghi ngờ hỏi: "Ngươi biết đây là thứ gì hả?"
Người kia gật đầu: "Chẳng phải là trục cuốn truyền tống tới quán Internet Cafe đó sao? Truyền tống trận bà chủ làm có một nhược điểm là không thể truyền tống đi bất cứ nơi nào khác, chắc là do nhà nàng ta chế tạo ra đấy. Ta đang chán chẳng có gì làm đây. Trông trục cuốn của ngươi có vẻ giống trục cuốn đặc chế của quán Internet Cafe đấy. Ta trả hai mươi linh thạch trung phẩm, ngươi bán cho ta nhé?"
Quán Internet Cafe là chỗ nào vậy?

Trong phủ thành chủ Lưu Tiên thành trồng đầy hoa sen trắng. Yêu Hoàng Cơ Trang cho đám tay sai nghỉ hết sau đó một mình đi từ hành lang về phòng ngủ.
Người hầu báo lại có bà chủ Bạch Phù Dung của Linh Đan các cầu kiến.
Nếu không có chuyện gì thì Bạch Phù Dung sẽ không đến đây.
Cơ Trăng vẻ mặt uể oải nằm trên giường: "Cho vào đi."

Núi Bất Tiên.
Lộ Dao: "Vũ Lăng, mắt của Yêu Hoàng đại nhân màu gì vậy?"
Vũ Lăng quay lại nhìn cô: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Lộ Dao: "Tò mò thôi mà."
Hắn ta nhìn cô với ánh mắt ngờ vực: "Ngươi nhớ ra chuyện gì rồi phải không?"
Sau khi vào Lưu Tiên thành, Lộ Dao có cảm giác rất kỳ lạ.
Lộ Dao: "Ta thì nhớ ra cái gì được? Ngươi hiểu nhầm gì hả?"
"Màu đỏ." Vũ Lăng nhìn chằm chằm Lộ Dao: "Mắt của Yêu Hoàng màu đỏ."
Mắt đỏ tóc bạch kim.
Là người đó thật ư?
Thấy Lộ Dao không có ý hỏi thêm nữa, Vũ Lăng bèn đưa cô về đến cửa quán nhưng không vào mà xoay người rời đi: "Ta có chuyện cần làm nên mấy ngày tiếp theo không tới đâu. Ngươi cứ chuẩn bị thứ mà ta muốn đi, ta sẽ đến lấy sau."
Thế là Lộ Dao xoay người vào quán một mình.
Thấy cô về, Trình Diệp như lính gác nhanh chóng báo ngay vào nhóm chat cho đám đồng nghiệp đang trông mong chờ đợi.
Nhân viên cửa hàng lập tức điên cuồng tag bà chủ.
Lộ Dao chưa kịp đọc tin nhắn đã nhìn thấy một vị khách ngoài ý muốn đang ngồi trong góc sảnh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận