Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 388 - Đến đi rồi biết 2



Chương 388 - Đến đi rồi biết 2




Đến đi rồi biết 2
Lăng Tiêu tiên nhân cúi đầu nhìn mảnh giấy và trục cuốn truyền tống trong tay, lại ngẩng đầu lên nhìn Lộ Dao, dường như hơi cạn lời.
Nhưng ông ấy cũng không nói gì cả, còn nhét những món đồ linh tinh này vào túi áo thật, sau đó vung phất trần rời khỏi.
Lộ Dao đứng như mất hồn ở cổng. Lúc nãy cô gần như không chút do dự mà đứng về phía Trạch Duyên.
Pháp khí của tiên tử là của người khác; Ngàn năm trước tiên tử đã gặp Trạch Duyên ở bên bờ giao trì; Trạch Duyên không biết mất trí nhớ từ bao giờ; Năm trăm năm trước, Trạch Duyên ra lệnh chúng ma đóng cửa Giới Môn, kể từ đó Ma tộc không còn bước vào nhân gian nữa...
Lộ Dao nhíu mày, quay về phòng nghỉ lấy Truyền Âm ngọc phù ra.
...
Thiên Uyên Ma cung.
Trạch Duyên ngồi trên nóc tầng cao nhất chính điện của Cửu Trọng Ma Sát điện, tay vuốt ve một nhánh Tịnh Đế Ma Liên đen láy đến thẫn thờ.
Mấy hôm trước, anh liên tiếp tiến vào ba bí cảnh rồi tìm được nhánh Ma Liên này, vốn định tặng cho Lộ Dao vào ngày cầu hôn.
Ma tộc bẩm sinh dục niệm nặng, họ muốn có tất cả mọi thứ có thể nắm được trong thế gian.
Trạch Duyên cũng không ngoại lệ.
Nhưng anh luôn thấy có một thứ giống vậy, nó giống với bảo vật vốn nên nằm trong tay anh nhưng lại mất đi kia, khiến anh mất hết hứng thú với mọi sự việc xung quanh mình.
Đối với anh mà nói, bảo vật ấy quý hơn mọi thứ trên đời.
Anh tìm kiếm khắp lục giới, cuối cùng cũng đã tìm thấy vào tám trăm năm sau.
Ngày đầu tiên gặp được Lộ Dao, anh đã rất muốn dẫn cô đi, tìm một nơi giấu cô lại.
Nhưng thấy đôi mắt cười như ánh sao của cô, anh dằn lại sự kích động ấy, cố gắng biểu hiện ra vẻ phong độ ngời ngời và bình tĩnh tự chủ.
Dường như anh bẩm sinh đã biết dáng vẻ mà cô thích rồi.
Có một hôm, cô nói “Trong lục giới, tôi thích anh nhất”. Buổi tối hôm ấy, anh ở trên nóc nhà hóng gió lạnh cả đêm, pháo hoa nở đùng đùng trong đầu.
Sau đó cô lại nói muốn có Ma Quân. Anh cho rằng đây là ám chỉ nên dặn dò trong cung bắt đầu chuẩn bị đại hôn, lại nhanh chóng tiến vào bí cảnh tìm dị bảo quý hiếm xứng với cô.
Anh ra khỏi bí cảnh, chỉ có suy nghĩ muốn gặp cô, nhưng lại gặp được một hàng nhái mang gương mặt của cô trong quán.
Khoảnh khắc cơn giận xộc lên tim ấy, anh lại bình tĩnh lạ lùng, còn có thể kiềm chế không nghiền nát tiên hồn của tiểu tiên nga kia ngay lập tức.
Lúc Lộ Dao giải trừ pháp khí ra ngoài, mọi người đã vây đến ngay. Anh bị ép qua một bên, nhìn cô điềm tĩnh mỉm cười, giọng nói dịu dàng an ủi các Nhân tộc yếu ớt kia.
Anh là ma, còn là Tôn Thượng mạnh nhất chẳng sợ hãi điều gì ở Ma giới. Khác với những Nhân tộc yếu ớt ấy, anh không cần an ủi.
Anh quay đầu lại gọi Toàn Phong dẫn tiểu tiên nga có ý xấu kia về Ma vực.
Mọi người đều nghĩ rằng Lục Dao là ma, nhưng anh nhìn cái đã biết nàng ta là tiên linh bẩm sinh, nhưng không biết tại sao tiên hồn vốn trắng tinh lại nhuốm một giọt chấp niệm đen kịt.
Tiểu tiên nga đã cho anh xem ký ức của Lộ Dao.
Lộ Dao có rất nhiều bí mật.
Lộ Dao muốn có “Ma Quân” là vì một nhiệm vụ kỳ lạ chứ không phải như anh nghĩ.
Nhưng chỉ muốn có Ma Quân thôi thì cũng chẳng phải chuyện khó. Anh ra khỏi ngục tối, lập tức sắc phong Ma Bảo làm Ma Quân.
Quả nhiên Lộ Dao rất vui vẻ.
Giờ đã qua mấy ngày, sính lễ và đại hôn đã chuẩn bị ổn thỏa từ lâu, anh vẫn muộn phiền nên tìm cơ hội nào để tặng Tịnh Đế Ma Liên cho cô trước.
Hình như dạo này cô rất bận, anh không hề quan trọng với cô.
Truyền Âm ngọc phù trong lòng chợt nóng lên, Trạch Duyên khôi phục tinh thần, móc ngọc phù ra.
Giọng của Lộ Dao truyền đến: “Trạch Duyên Trạch Duyên.”
Trạch Duyên rũ mắt, đầu ngón tay vuốt ve nhánh sen: “Ta đây.”
Lộ Dao: “Hôm nay có một người đến quán, ông ấy tìm tiên tử. Tôi không có nói tiên tử ở Ma vực nhưng chuyện này có thể có dính líu đến chuyện khác, anh có thể điều tra chút không?”
Trạch Duyên: “Ừm.”
Lộ Dao: “Sao vậy? Tâm trạng không tốt à?”
Đầu ngón tay Trạch Duyên run nhẹ: “Không có.”
Lộ Dao: “Sao dạo này cũng không đến quán net vậy, bận lắm à?”
Trạch Duyên: “... Không có.”
Lộ Dao: “... Vậy hôm nay anh qua đây một chuyến nhé.”
Trạch Duyên: “Có việc gì?”
Lộ Dao: “Đến đi rồi biết.”
Trạch Duyên: “...”
...
Lộ Dao bỏ Truyền Âm ngọc phù xuống, lấy vài miếng linh thạch thượng phẩm trong kho hàng cá nhân ra rải lác đác vào ổ mèo xanh lục.
Quả trứng nát này vẫn chưa nở mà đã có tính nết của thú nuốt vàng rồi, ngày nào cũng phải ăn linh thạch.
Mới đầu Lộ Dao không có kinh nghiệm, cứ đi ngang qua ổ là rải một chút. Có hôm nó ăn no say, lăn lộn đùa vui khắp phòng suýt chết.
Giờ cho ăn có liều lượng, mỗi ngày không quá hai mươi lăm linh thạch thượng phẩm.
Quả trứng đen lớn lên không ít, vỏ trứng cũng đã có vầng sáng, có điều bề mặt lại đen hơn.
Nhóc nhân sâm tinh cũng thấy lạ, bình thường cũng ít thấy trứng linh thú nào lại đen thui hoàn toàn như này.
Nhóc Đương Khang yên tĩnh nằm trong ổ mềm, trông thấy Lộ Dao thì hừ hừ làm nũng.
Tình trạng của nó không tốt cũng không xấu, sau khi đến quán net thì luôn ở trạng thái này.
Lộ Dao chuyển sang đút sữa cừu cho nó uống. Nhóc Đương Khang uống xong thì yên tâm đi ngủ.
Lộ Dao sờ sờ người heo con, hình như mập lên chút rồi.
Trình Diệp gõ cửa phòng đi vào: “Bà chủ, có người tìm.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận