Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 374 - Không có chút năng lực này thì không được 1



Chương 374 - Không có chút năng lực này thì không được 1




Không có chút năng lực này thì không được 1
Lộ Dao cũng muốn mua vật liệu nhưng phải làm xong chuyện cần làm cái đã. Cô giữ một người qua đường lại hỏi thăm Ngự Thú tông ở nơi nào, định lên núi tìm nhóc nhân sâm tinh cái đã.
Thanh niên mà Lộ Dao túm lại hỏi đường mặc một bộ đồ màu vàng nghệ. Chẳng hiểu sao sau khi chỉ đường cho Lộ Dao xong, hắn lại cứ đi theo sau lưng cô.
Lộ Dao quay đầu nhìn mấy lần.
Người nọ không tránh không né, vẻ mặt cũng rất thản nhiên.
Lộ Dao dừng bước đứng tại chỗ chờ thanh niên kia đi tới mới hỏi: "Anh còn có chuyện gì à?"
Vẻ mặt thanh niên áo vàng có vẻ rất ngạc nhiên: "Bây giờ ở Tù Long thành vẫn còn người không biết Ngự Thú tông à?"
Lộ Dao: "... Tôi tới từ Nghê thành, đây là lần đầu tiên đặt chân vào vùng đất trù phú này."
"Vậy thất lễ quá." Kim Hoài Trần khom lưng hành lễ với Lộ Dao: "Tại hạ Kim Hoài Trần, là đệ tử đỉnh Bách Thú thuộc Ngự Thú tông, không biết cô nương tới Ngự Thú tông làm gì?"
Thế mà lại gặp được đệ tử Ngự Thú tông, Lộ Dao mừng rỡ.
Có điều cô không nói là muốn tới ngọn núi phía sau tông môn bọn họ để tìm nhóc nhân sâm tinh mà chỉ nói muốn tới Ngự Thú tông mua linh sủng con.
Linh thú do Ngự Thú tông thuần dưỡng là thứ có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Nói dễ hiểu thì chúng như những con thú trong các trại chăn nuôi nổi tiếng có kinh nghiệm phong phú ở hiện đại vậy, con non vừa đẹp vừa tốt tính, năng lực còn mạnh nữa.
Lúc nãy Lộ Dao có hỏi thăm trên đường rồi. Tiếng tăm của Ngự Thú tông rất tốt nên giá cả cũng cao hơn bình thường rất nhiều.
Không ít người tới Tù Long thành xem linh sủng không mua nổi linh sủng con ở Ngự Thú tông nên đã ra ngoài đường tìm kiếm một vòng, thỉnh thoảng may mắn cũng sẽ tìm được linh sủng tốt.
Mấy tháng nay bà chủ Lộ Dao kiếm được chút linh thạch nhưng vẫn chưa đủ để mua linh sủng trưởng thành, mà cô cũng không cần linh sủng trưởng thành cho lắm. Thế nên Lộ Dao quyết định sẽ mua một con nhỏ nhỏ rẻ nhất về, linh trí đã mở chưa không quan trọng, mua về làm bạn với nhóc gấu trúc yêu thôi.
Kim Hoài Trần nhìn Lộ Dao với ánh mắt nghi ngờ. Cô nương này ăn mặc rất giản dị, trên người cũng không có pháp khí quý giá nào, trông có vẻ rất dễ bắt nạt nhưng tu vi lại không thấp.
Kim Hoài Trần nghĩ thầm trong lòng chứ trên mặt thì không thể hiện gì, chỉ khách sáo dẫn Lộ Dao vào Ngự Thú tông.
Tông môn Ngự Thú tông xây dưới chân núi, phía sau là chín ngọn núi thuần phục và nuôi dưỡng linh sủng.
Trước kia Lộ Dao từng nói chuyện với nhóc nhân sâm tinh mấy lần rồi. Cô bé thường hay phỉ nhổ mấy con linh sủng thành niên tính cách cao ngạo, ghét mất con yêu khác xuất hiện trong địa bàn của mình nên cô bé thường chạy vào hai ngọn núi nuôi linh sủng con để ở.
Con non khá năng động, vừa không đề phòng vừa sợ cô đơn nên rất thích tới chơi với nhóc nhân sâm tinh.
Nghe Lộ Dao nói muốn mua ấu sủng, Kim Hoài Trần nói thẳng với cô rằng ấu sủng quý hơn linh sủng trưởng thành nhiều.
Lộ Dao hơi do dự, trầm ngâm suy tư chốc lát rồi vẫn tỏ vẻ muốn vào xem ấu sủng cái đã.
Kim Hoài Trần không nghi ngờ, cực kỳ tốt tính dẫn cô lên núi.
Ngọn núi phía sau Ngự Thú tông trông như vườn thú Sơn Hải vậy, thú trên cạn, thú dưới sông, thú trong lòng đất gì cũng đủ cả, hơn nữa cũng có nhiều ấu sủng thường thấy.
Kim Hoài Trần vừa giới thiệu vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Lộ Dao một cái.
Có vẻ như hắn nhận định Lộ Dao không mua nổi những con thú đắt tiền nên dẫn cô xuống dưới chân núi xem mấy con thú nhỏ thường gặp.
Thật ra vừa vào núi Lộ Dao đã tuyệt vọng rồi. Ngọn núi này lớn kinh người, tìm một nhóc nhân sâm tinh giữa một nơi đầy linh khí như này gần như là việc hoang đường.
Bên cạnh còn có người của Ngự Thú tông đi theo nên cô cũng không thể làm những hành động khác được.
Lúc đi ngang qua một bụi cỏ nông, Lộ Dao và Kim Hoài Trần nghe thấy tiếng kêu lớn đầy đau đớn.
Cô bèn vạch bụi cỏ ra, để lộ một con thú nhỏ què chân đang bị mấy con thú khác bao vây bắt nạt.
Đám thú kia ngậm cỏ có gai tới phủ đầy lên người nhóc thú nhỏ kia.
Nhóc chân què vừa kêu ầm ĩ vừa cố gắng lê cái chân không thể động đậy ra bên ngoài, chỉ là rất nhanh sau đó đã bị càng nhiều lá hơn phủ lên.
Kim Hoài Trần lập tức chạy qua ôm mấy con thú đang ngậm lá gai kia sang một bên rồi vội vàng lấy lá ra khỏi miệng cho chúng: "Mấy tổ tông à, các ngươi tha lá gai từ đâu tới thế này? Lỡ miệng bị thương thì làm sao?"
Lộ Dao đi tới ôm con thú nhỏ què chân kia ra khỏi đống lá gai.
Nhóc này thật sự rất yếu ớt, trên làn da màu hồng phấn đầy vết máu, đang kêu ư ử rất đáng thương.
Kim Hoài Trần vừa xoay người lại đã thấy Lộ Dao ôm nhóc què kia vào lòng. Hắn nhíu mày: "Nó vừa sinh ra đã yếu ớt, không sống được lâu đâu."



Bạn cần đăng nhập để bình luận