Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 948 -



Chương 948 -




Thương nhân có năng lực vào được khu tám thì chắc chắn sẽ không chỉ sở hữu một cửa hàng được, thậm chí với những chủ cả có năng lực thì còn có cả thuyển chứa hàng khắp tinh vực nữa kìa.
Hàng hóa mà họ livestream bán trên đảo Quán thường đều được nhập từ ngoài đảo vào.
Đây mới là ý đồ thực sự của họ khi nhắm đến việc livestream này—— Lợi dụng tên tuổi của đảo Quán để giúp việc làm ăn của mình phát đạt hơn.
Chỉ có điều miếng bánh đảo Quán này không dễ nuốt chút nào, có biết bao nhiêu người giữa đường gãy gánh, không những thất bại mà còn phải đền bù tiền, có người thì đổ bệnh.
Lộ Dao cảm thấy ngại ngùng cúi đầu xuống, mím môi lại: “Tôi chỉ là một người làm ăn bình thường, không thể so với những ông chủ lớn đó được. Vì để đến được đây mà tôi đã đặt cược toàn bộ gia sản trên người, ngay cả hàng hóa và người đều ở hết trên đảo hết nên chỉ có thể gửi hàng từ đây đi mà thôi.”
0877 không thèm nghĩ ngợi gì đã đáp ngay: “Không thể được. Cô làm như vậy chắc chắn là không được, trên đảo không có người giao hàng đâu.”
Lộ Dao bất lực lắc đầu: “Cho nên mới nói ngành này của các người không kiếm được lợi nhuận là vậy, đầu óc không linh hoạt chút nào cả. Trên đảo không có người giao hàng thì các người lập một trạm vận chuyển tạm thời đi, chúng ta hợp tác với nhau, để giá hữu nghị cho tôi là được rồi. Hàng hóa của cửa hàng chúng tôi có thể đi theo xe vận chuyển rau củ quả từ cơ sở rau, quần áo từ xưởng may, bàn ghế từ các xưởng đồ gia dụng để đến chỗ khách hàng, mọi người thêm được chút chi phí nhưng lại không tốn quá nhiều công sức.”
Khu chín thường xuyên có khách đến thăm, không cần chủ động hỏi, chỉ cần bình thường chú ý nghe cuộc đối thoại của họ là có thể hiểu được đại khái dự án này, những thông tin đó cũng không thể gọi là bí mật gì.
Đột nhiên 0877 đã cảm nhận được sự xảo quyệt của bà chủ.
Cô nói một cách rất uyển chuyển nhưng lại đi thẳng vào vấn đề.
Thật sự đây không phải chuyện khó nhằn gì, ngoài ra còn có thể có thêm một nguồn thu nhập nữa.
Nhưng kể từ khi dự án hỗ trợ của khu tám được khởi động thì chưa có một cửa hàng nào gửi hàng từ đảo Quán đi cả.
Do trong đó có hạn chế về các quy tắc an toàn, tuyệt đối không thể chỉ vì đề xuất của một thương nhân nhỏ bé mà thay đổi được.
Bàn tay đang đặt trên bàn của 0877 dần nắm chặt lại, thái độ cũng hòa hoãn hơn lúc nữa: “Không được là không được.”
Lộ Dao tiếp tục nói: “Mỗi một đơn hàng mà cửa hàng tôi bán được nhờ kênh livestream, sau khi trừ phí vận chuyển thì sẽ chiết khấu thêm một phần trăm cho khu tám… Hừm, ba phần trăm vậy, đây là nhượng bộ lớn nhất của phía tôi rồi. Nếu như vậy mà các người cũng không thể thực hiện được vậy thì tôi chỉ có thể từ bỏ dự án hỗ trợ này thôi.”
0815 âm thầm tính toán thử, giả sử một quyển sách rẻ nhất có giá là năm mươi ngàn tinh tệ, vậy nếu lấy phí ba phần trăm thì một quyển sách như vậy họ sẽ có được một ngàn năm trăm tinh tệ.
Do sách có giá rất đắt nên cho dù chỉ lấy ba phần trăm một đơn hàng thì số tiền này tích luỹ dần cũng khá khả quan.
Nếu họ đồng ý xây trạm vận chuyển cho tiệm sách thì sẽ có thêm một khoảng thu nhập từ việc giao hàng nữa.
Sau khi trừ hết vốn thì nguồn thu nhập của ngành này cũng không nhỏ đâu.
0877 đã tính ra được con số đại khái rồi, nên lời từ chối cũng không thể dứt khoát nói ra được như lúc nãy nữa.
0877 nghiêng đầu nhìn sang 0815, nhưng tiếc rằng hai người họ là người máy, cho dù mắt có loé lên được suy nghĩ thì cũng không thể hiểu được suy nghĩ của nhau.
Họ chưa từng gặp được bà chủ nào vừa to gan vừa hoạt bát như thế, khi cô đàm phán luôn khiến đối phương có cảm giác mình bị ép đến bước đường cùng.
Hết lần này đến lần khác đều dẫn dụ họ vào tròng, sau đó lại đứng bên cạnh xem họ do dự, bối rối không biết nên làm thế nào.
Cuối cùng 0815 vẫn đứng lên nói: “Chuyện này bọn tôi không thể quyết định được, sau khi bàn bạc với chủ nhiệm xong thì sẽ liên hệ lại thông báo cho cô.”
Lộ Dao đứng dậy, tiễn hai người họ ra cửa: “Tôi đợi tin tốt từ hai người.”
Đợi đến khi không còn ai nữa thì Thống Thống mới lên tiếng, đau lòng không thôi: “Vừa trả phí vận chuyển, còn cho thêm ba phần trăm, họ đúng là biết gài bẫy người khác.”
Lộ Dao: “Nếu không có họ đứng ra thì chuyện này chúng ta không thể hoàn thành được. Những thứ khác thì không nói nhưng hàng hoá bắt buộc phải được gửi từ đảo Quán. Chỉ có ba phần trăm thôi, đừng đau lòng. Có lẽ không lâu nữa sẽ có được câu trả lời thôi, tôi vẫn phải suy nghĩ thêm về cách tổ chức buổi live và hàng hoá nữa.”
Thống Thống vẫn thấy đau lòng: “Nhưng ba phần trăm là rất nhiều đấy.”
Lộ Dao: “Không sao, chúng ta sẽ kiếm được gấp đôi con số đó.”
Lộ Dao quay trở về phòng đọc, tiếp tục thu dọn đống sách lúc nãy chưa dọn xong, điện thoại nằm trong túi không ngừng vang lên âm thanh có thông báo mới.
Khoảng thời gian này bà chủ bận rộn với công việc trong tiệm sách, hầu hết thời gian trong ngày đều phải thông qua bản đồ bảng điều khiển của cửa hàng trưởng để nắm bắt tình hình của các cửa hàng còn lại, đã rất lâu rồi cô cũng không nhắn tin vào nhóm chat của nhân viên.
Nhân viên cũng không dám làm phiền cô, hình như trong nhóm chat đang thảo luận khá sôi nổi về cửa hàng mới.



Bạn cần đăng nhập để bình luận