Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1206 -



Chương 1206 -



Khi Lộ Dao đến nhà họ Chu thì mọi người đang dựng lều ở bờ đê ngoài cửa, khung cảnh trông hơi lộn xộn. Chắc mọi người đều không ngờ bà cụ Chu sẽ đi nhanh vậy, dù sao một tuần trước họ vẫn thường xuyên trông thấy bà ấy đeo gùi trúc to bận bịu trong ruộng mà.Con cái của bà cụ Chu vẫn chưa về đến, ông cụ trong nhà không được việc, ngồi thẫn thờ trong góc nhà tang lễ, chủ sự là một người thuộc lớp sau của nhà họ Chu, em gái, em rể và cháu trai của bà cụ cũng sang phụ giúp.Lộ Dao tìm quanh một vòng trong nhà nhưng không thấy đứa cháu của nhà họ Chu, sau đó cô tìm thấy cậu bé ở ao cá nhỏ bên cạnh ngôi nhà.Cậu bé mặt ủ mày chau ngồi trên bậc thềm thứ nhất cạnh ao cá, một tay chống lên má, tay còn lại cầm một cọng cỏ xanh, không ngừng chọc nhẹ vào mặt nước xanh đục.Lộ Dao đứng nhìn từ xa một hồi rồi mới rảo bước đến gần.Dường như cảm nhận được nên cậu bé nghiêng đầu nhìn sang rồi lại quay đầu về, dáng vẻ không muốn nói chuyện.Lộ Dao đứng một bên vách ao cá, cúi đầu nhìn cậu bé đang ngồi trên bậc thang, giọng nói êm dịu: “Bà nội nhóc mất rồi.”Cậu bé giơ cọng cỏ trong tay lên rồi đập mạnh vào mặt nước.Lá cỏ quá nhẹ, chẳng khơi nổi cơn sóng nào.Lộ Dao nói tiếp: “Không có cảm giác chân thật gì, đúng không? Trải nghiệm đầu tiên với cái chết đa phần đều từ cái chết của người thân, trải nghiệm này luôn không mãnh liệt lúc hay tin người đó chết. Mãi đến một ngày nào đó khi bà ấy đã rời xa, đột nhiên nhóc nhớ ra vốn dĩ bà ấy nên tồn tại ở đây, lúc ấy mới hiểu ra cái chết là gì.”Nhà chồng của bà cụ Chu họ Trần, đứa cháu tên Trần Thuần Sinh.Ngày biết bà nội qua đời, Trần Thuần Sinh không hiểu lời bà cụ Lộ nói có ý nghĩa gì.Chiều hôm sau, cha mẹ và chú của Trần Thuần Sinh đều vội vàng từ vùng ngoài quay về.Sáng ngày thứ tư, mọi người đưa quan tài của bà cụ lên núi.Dưới quê vẫn quen chôn cất, Trần Thuần Sinh là cháu nội nên đứng ở đằng trước giơ vòng hoa.Trần Thuần Sinh nhìn người lớn đưa quan tài của bà nội vào chỗ đã được đào sẵn, lại điều chỉnh sang trái sang phải, nói chôn mộ tổ tiên vào chỗ tốt sẽ giúp ích cho con cháu đời sau.Cậu bé không hiểu mấy thứ này, cũng không hiểu rốt cuộc người lớn đang làm gì.Trần Thuần Sinh chỉ biết sau này không gặp được bà nội nữa, nhưng cậu bé cực kỳ không hiểu rằng cái này nghĩa là sao, đến nỗi mà cậu bé chẳng thể rơi nổi một giọt nước mắt nào.Chuyện bắt đầu mất kiểm soát vào một tuần sau khi bà nội qua đời, chuyện trong nhà đã được thu xếp gần xong, cha mẹ và chú đã dọn đồ rồi rời khỏi nhà đi làm.Trong nhà chỉ còn lại Trần Thuần Sinh và ông nội bệnh tật yếu ớt, sau này đều do ông nội chăm sóc cậu bé.Trần Thuần Sinh xin nghỉ một tuần, chủ nhật đã qua, cậu bé cũng phải đi học lại rồi.Buổi trưa, Trần Thuần Sinh và ông nội ngồi bên cạnh bàn xếp, ăn đồ ăn thừa của đám ma mấy hôm trước.Đồ ăn có bề ngoài xấu xí bày đầy cả bàn, ông nội không ngừng bảo cậu bé ăn nhiều thêm chút, Trần Thuần Sinh cũng kén cá chọn canh ăn thêm chút, nhưng lại thấy hơi tủi thân trong lòng.Thường thì vào trưa chủ nhật trước khi quay lại trường, bà nội luôn nấu một mâm cơm thịnh soạn, toàn là món thịt cậu bé thích ăn, bà nội còn không ngừng gắp thức ăn vào bát cậu bé, nhưng lúc đó cậu bé luôn thấy bà nội hơi phiền, không muốn đáp lại bà ấy.Ăn trưa xong, ông nội nhét điện thoại cho Trần Thuần Sinh bảo cậu bé tự gọi điện nhờ chú xe ôm đến đón.Trần Thuần Sinh không khỏi lại nhớ ra lúc trước cậu bé đến trường, bà nội sẽ liên lạc trước với chú xe ôm rồi bà ấy đưa cậu bé lên đường cái, còn dặn tài xế lái xe chậm thôi.Chiều chủ nhật, Trần Thuần Sinh đến lớp với tâm trạng sa sút, trong lớp có một bạn nữ vừa đón sinh nhật, thế mà còn mang một chiếc bánh kem sinh nhật đến trường, cắt bánh ngay trên bục giảng, mỗi bạn được chia một miếng.Trần Thuần Sinh nhìn miếng bánh kem nhỏ hình tam giác trong đĩa, nhớ tới một ngày chủ nhật đã qua rất lâu, cậu bé tan học về nhà, mở tủ lạnh ra thì trông thấy một miếng bánh kem sinh nhật có phần kem đã bị đông lạnh đến hơi cứng trong đó.Bà nội đi qua, xé màng bọc trong suốt trên miếng bánh kem như hiến dâng bảo vật, nhét thẳng vào tay cậu bé, cười tươi nói: “Hai hôm trước là sinh nhật của bà Tô, mời nhà mình ăn cơm, lúc chia bánh kem bà có lấy cho cháu một miếng, mau ăn thử xem có ngon không.”Lúc đó Trần Thuần Sinh hơi chê, cậu bé thích ăn bánh kem nhưng đã để đó lâu thế rồi, chắc chắn kem cũng đã chua lè, cậu bé không thèm ăn.Trần Thuần Sinh nhớ ra miếng bánh kem bị cậu bé vứt vào sọt rác ngay trước mặt bà nội, bỗng dưng xoay người lao ra khỏi lớp, trốn vào phía sau dãy lớp học vắng vẻ, mấy hôm trước làm thế nào cũng chẳng khóc nổi, giờ đây nước mắt lại rơi không thể ngừng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận