Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 408 - Thang Trời Vô Tận 2



Chương 408 - Thang Trời Vô Tận 2




Thang Trời Vô Tận 2
Cửa Vạn Yêu từ từ đóng lại, Lộ Dao lên tiếng trấn an: “Đừng sợ, chị đứng trước cửa đợi em.”
Lộ Dao quay người đi về hướng “Trần Gian Phù Phiếm”, đi đến cửa thì mới quay đầu nói với Tù Ngọc: “Chọn con đường của em đi.”
Tù Ngọc kêu lên một tiếng, không hề do dự quay người đi về hướng Cửa Luyện Ma.
Nhóc con Đương Khang dốc hết sức bình sinh mới có thể chen chúc vào trong cửa, Tù Ngọc đưa móng vuốt mình ra, chỉ cần một đầu móng vuốt nhẹ nhàng đẩy một cái thì Cửa Luyện Ma đã mở ra rồi.
Dường như Tù Ngọc sợ đôi mắt của Lộ Dao nên không quay đầu lại.
Lộ Dao bình tĩnh bước vào Trần Gian Phù Phiếm.
Trong sảnh tiệm net, sắc mặt của khách hàng mỗi người mỗi khác.
Người chơi của Chuyện Lạ Phù Sinh Lục Giới.
“Ải này và ải đầu tiên không giống nhau.”
“Đây là cửa đến thang trời.”
“Bà chủ lại là người sao.”
“Nhiều lời, đương nhiên là vậy rồi.”
“… Ta còn tưởng nàng sẽ chọn Cửa Cầu Đạo nữa.”
Các trưởng lão tông môn mới đến——
“Con thú nhỏ vừa giống chim vừa giống rồng là linh thú gì thế?”
Tông chủ Ngự Thú tông lắc đầu, chân mày chau chặt lại: “Không phải linh thú. Nó là ma giả trang thành linh thú thôi.”
Kim Hoài Trần không nhịn được nói: “Nó đúng thật là con thú được ấp ra từ trong trứng. Con đã nói với bà chủ đây là hung thú rồi, nên sớm giao cho Ngự Thú tông là tốt nhất, nhưng hình như nàng vẫn chưa chịu từ bỏ.”
Tông chủ Ngự Thú tông liếc hắn nhưng cũng không nói gì.
Các trưởng lão nôn nóng đột nhiên bình tĩnh lại, còn tìm cho mình một cái ghế để ngồi xuống nữa.
Bọn họ có kiến thức rộng rãi, đã hiểu ra bà chủ gọi mình đến đây chứng kiến cảnh tượng này là để làm gì rồi.
Trên màn hình, một người, một yêu, một ma sau khi tách nhau ra thì chỉ có thể nhìn thấy được bóng dáng của bà chủ.
Bên cạnh Lộ Dao có một con bướm bay theo, là một đôi với con được phát trực tiếp bên ngoài.
Chúng nó là người nhà của cựu Thần ở đại lục Nitraan, bây giờ đang sống nương nhờ trong kho hàng cá nhân của Lộ Dao, có lúc sẽ giúp đỡ một số công việc.
Đó là một con đường nhỏ, dài, không có ánh sáng, không có âm thanh, không thấy được điểm đích.
Đi khoảng được mười phút thì phía trước xuất hiện một tia sáng nhàn nhạt.
Lộ Dao đi thẳng đến cửa ra, thang trời đang ở ngay trước mắt.
Bước ra khỏi cửa, đi thêm tầm trăm bước nữa thì Lộ Dao mới chính thức đến được thang trời.
Chiếc cửa sáu cánh bằng đồng chia ra làm sáu phương, xung quanh như một chiếc nghiên mực lớn không có ánh sáng, duy nhất chỉ có thang trời cao tít trên mây là sáng lấp lánh, nó như ngọn đèn duy nhất trên con đường tối đen này vậy.
Họ không thấy được nhóc Đương Khang và Tù Ngọc, Lộ Dao đứng trước thang trời một lúc lâu mới nhấc chân bước lên, một bước, hai bước, ba bước, sau đó dừng lại ngồi xuống ngay tại chỗ.
Sảnh tiệm net tranh cãi ầm ĩ không ngừng, Yêu tộc, Ma tộc, tu sĩ đều cảm thấy vô cùng nghi ngờ, còn ồn ào huyên náo hơn cả một ngàn con muỗi tụ tập với nhau nữa.
“Đây là thang trời sao?”
“Nàng đã có thể tăng ba cấp liên tiếp, xem ra cũng không có gì khó cả.”
“Đúng là vậy, không phải mọi người đồn rằng thang trời là con đường thông giữa trời và đất sao? Người không tu hành còn có thể leo lên đó dễ dàng như thế, vậy nếu chúng ta vào đó há không phải sẽ lên như diều gặp gió sao?”
Các trưởng lão nhìn nhau, ánh mắt lóe lên vẻ nghi ngờ.
Thang trời dùng kiến mộc và tức nhưỡng xây nên có lẽ không thể là giả được, ban đầu họ đã xem thường tiểu cô nương này rồi chăng.
Lộ Dao ngồi chờ trên bậc thang, buồn chán lấy quyển thư tịch khô khan mà Alfred đã scan ra giúp cô.
Tầm khoảng nửa tiếng trôi qua, nhóc Đương Khang chật vật bò ra từ Cửa Vạn Yêu, lê lết cơ thể đầy vết thương bò về hướng thang trời.
Lúc nó bò đến được dưới thang trời thì Tù Ngọc cũng đi ra từ Cửa Luyện Ma, hai đôi cánh trên lưng đã gãy mất, lông vũ trên người cũng rối cả tung lên, nhìn thôi cũng đủ biết đã chịu không ít đau đớn.
Lộ Dao đưa tay lên, vẫy tay với một yêu một ma dưới đó: “Đến đây đi.”
Nhóc Đương Khang đang ở gần cô, vừa thấy cô đưa tay ra thì từ từ bò lên trước.
Những cái chân màu hồng nhạt đặt lên từng bước thang một, lúc này nhóc con Đương Khang cảm thấy lưng mình nặng trĩu, sức nặng này đang ép nó chùn bước, ép nó phải cúi đầu.
Đôi mắt tròn xoe như hạt đậu của nhóc con Đương Khang trợn lên, cố chấp bò về phía cánh tay trắng nõn trước mặt mình, chính đôi tay này đã dịu dàng phủi hết những lá gai đâm trên lưng nó, chính đôi tay này đã ôm nó ra khỏi ngọn núi hung ác mà bản thân nó đã cho rằng mãi mãi không bò ra được, cũng chính đôi tay này đã dịu dàng vuốt ve nó, lần nào dựa vào đôi tay này nó cũng thấy rất ấm áp.
Vì thế mỗi khi đôi tay đó đưa ra thì nó cũng đều không nhịn được muốn đến gần, muốn cọ đầu vào đó, sau đó sẽ nghe được một giọng nói dịu dàng đang gọi tên nó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận