Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1108 -



Chương 1108 -



Emerson không nói gì thêm, lạnh lùng rút tấm thẻ chứa sách từ trong tay Lộ Dao, sau đó ra hiệu bảo thanh toán.Đơn thứ hai giao dịch thành công, tiệm sách lưu động lại lặng lẽ rời khỏi đây.Căn phòng giam ấy lại trở về sự tĩnh lặng thường ngày, Emerson bắt đầu nghiên cứu quyển sách trong tay.Anh ta vụng về xé bỏ lớp bọc sách bên ngoài, lúc này mới phát hiện thì ra bên trong đó có chữ.Emerson đi về phía có ánh sáng, quay lại trang đầu tiên của quyển sách, ngồi xuống bắt đầu đọc nó nhưng cũng chỉ đọc lướt nhanh qua.Không biết có phải là do bị nhốt trong này quá lâu hay không nhưng Emerson lại cảm thấy nội dung quyển sách này rất thú vị.Vốn người máy dị hình chỉ được giáo dục cơ sở rất ghét văn hóa của loài người, sau khi rời khỏi cộng đồng giáo dục cơ sở thì anh ta chưa từng tự nguyện chạm vào bất kỳ tài liệu điện tử nào dùng con chữ để truyền tải nội dung cả.Ngay cả tiểu thuyết đăng trên mạng mà Emerson cũng không có hứng thú, nhưng lúc này đây lại đang cầm một quyển sách để đọc, lật từng trang từng trang một, không thể dừng lại được, chỉ trong vòng có vài phút mà quyển sách dày chưa đến một ngón tay đã bị anh ta lật đến trang cuối rồi.Đột nhiên Emerson cảm thấy khó chịu trong lòng, niềm vui dùng mười chín nghìn tinh tệ để mua về sao lại kết thúc nhanh như vậy cơ chứ.Emerson ngồi đó thẫn thờ một lúc lâu, cuối cùng lại lật trở về trang đầu tiên, không khỏi thầm thở dài, nếu biết trước sách là thứ thú vị như thế thì lúc nãy đã mua thêm vài quyển rồi.Ngay vào lúc này, kỵ sĩ ở cách Emerson vài căn phòng giam lại rất vui vẻ, niềm vui chỉ tốn có vài triệu tinh tệ mua về đủ để anh ta vui vẻ cả một đêm.…Lộ Dao men theo hành lang đi tiếp thêm khoảng trăm bước nữa, không gặp được khách hàng nào thích hợp cả, câu hỏi của vị khách hàng lúc nãy cứ lẩn quẩn mãi trong đầu cô, bất chợt lại khiến cô cảm thấy bất an.Đột nhiên Lộ Dao quay người nắm lấy cổ tay Harold, hạ thấp giọng nói: “Chúng ta đến khu một ngay đi.”Harold: “Hả? Sao lại đột ngột như thế?”Lộ Doa gật đầu: “Tôi thấy thời gian không còn nhiều nữa. Sợ rồi sao?”Harold phì cười: “Buồn cười.”Vừa dứt lời, cậu cúi đầu nhìn xuống người máy dọn dẹp mini đang nằm gục bên cạnh chân Lộ Dao: “Tôi nghĩ tốt nhất là đừng mang nó theo.”Cơ thể của 06 vừa mập vừa lùn, trên đầu có một miếng vá, đôi mắt vừa to vừa tròn, cánh tay ngắn ngủn nắm chặt lấy vạt áo của Lộ Dao, gương mặt ngơ ngác không hiểu gì đó trông rất đáng thương.Lộ Dao cúi người xuống bế 06 lên, quay sang giục Harold: “Không còn thời gian để quay về đâu, nó cũng đâu có gây phiền phức gì, đi thôi.”…Ở khu một, cuối dãy hành lang tối đen có một cánh cửa xuất hiện trên bức tường.Trong phòng trực ban của cai ngục ở tầng một, ngón tay đang lật các trang sách của cai ngục trực ban bỗng khựng lại, một lúc sau anh ta tự thở dài một tiếng, cầm lấy một miếng kim loại trên bàn đặt giữa trang sách đang đọc rồi đóng quyển sách lại, đứng dậy rời đi.Canh giữ đảo Quán này hai mươi năm, đây là lần đầu tiên anh ta bắt được người lẻn vào nhà giam khu một vào lúc nửa đêm như thế, e là người bị nhốt hai mươi năm trong nhà giam ngầm sắp có bạn tù rồi.Sau khi tiến vào khu một, cánh cửa đầu tiên Harold mở ra nằm ngay cuối hành lang tầng một của nhà giam.Đây cũng là tầng duy nhất nằm trên mặt đất trong tất cả nhà giam của khu một.Sau khi thuận lợi tiến vào được khu một, Harold lập tức chọn tọa độ mới để mở cánh cửa thứ hai, lần này cánh cửa nằm ở tầng hai dưới mặt đất.Nhà giam của khu một hoàn toàn khác với những khu vực khác, những căn phòng giam hai bên hành lang đều được dùng kim loại màu đen tuyền đặc biệt để gia cố, chỉ để lại một chiếc cửa sổ to bằng hai nắm đấm của người trưởng thành, bên ngoài bức tường bằng kim loại và chiếc cửa sổ nhỏ đó còn được gắn thêm một sợi dây xích to, nặng được bao bọc bằng tinh thần lực.Lộ Dao dùng mắt đoán phòng giam của khu một chỉ bằng một phần sáu phòng giam của khu hai, từ trong ra ngoài đều không có lỗ thông gió, kín như một lăng mộ vậy.Harold đứng bên ngoài một căn phòng giam, nhìn vào bên trong thông qua chiếc cửa sổ nhỏ duy nhất kia, bên trong cũng giống hệt bên ngoài, đều tối đen như mực, giữa phòng giam có một chiếc hộp to bằng bàn tay được cột chặt lại bằng dây xích, ánh sáng yếu ớt len lỏi từ các khe hở của chiếc hộp đó rọi ra ngoài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận