Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 669 - Chúng muốn đưa bà về nhà 1



Chương 669 - Chúng muốn đưa bà về nhà 1




Chúng muốn đưa bà về nhà 1
Tô Linh đã ổn định lại cảm xúc rồi mà vẫn còn thấy Ti Kim đang tự kiểm điểm, bèn không nhịn được nói: “Cậu có thể nghĩ được vậy đương nhiên rất tốt, nhưng tổng kết lại, mấy chuyện tự kiểm điểm này tốt nhất là để dành sau khi kết thúc công việc. Ở môi trường làm việc bình thường, suy nghĩ về vấn đề cá nhân trong giờ làm việc quá nhiều trái lại sẽ làm chậm hiệu suất.”
Ti Kim quay đầu nhìn sang, đó giờ ngoài bà chủ ra thì đây là lần đầu tiên anh ta bị con người bình thường khác “giảng đạo”. Vì không đủ kinh nghiệm làm việc, anh ta ấy vậy mà không có tự tin lý luận với cô ấy, thậm chí còn thấy có lẽ cô ấy nói cũng chẳng sai.
Ti Kim và Harold làm hậu vệ ở tiệm nail hơn một năm, trừ lúc mới khai trương, cửa hàng của Lộ Dao vẫn chưa có nhiều nhân viên quái vật đến thế, vì vậy mà thỉnh thoảng hai người có thể ra oai.
Hơn nửa năm trở lại đây căn bản không có khách hàng gây sự, dù đôi lúc cũng có một hai người khôn lỏi nhưng những nhân viên khác cũng có thể xử lý, không cần họ ra mặt.
Ngày thường Harold đi học với Tina, tiếp thu giáo dục nghĩa vụ trăm năm của Long tộc, khi nghỉ học sẽ chạy theo Lộ Dao khắp khu phố thương mại, cả thời gian đánh nhau với Ti Kim cũng giảm đi.
Phần lớn thời gian của Ti Kim thì gần giống ngày xưa, tìm châu báu quý hiếm khắp nơi, săn giết ma vật hiếm lạ, sưu tầm nguyên liệu, vật phẩm ma pháp lấp lánh. Lúc nghỉ ngơi thì trốn trong cửa hàng đọc truyện tranh, sau này có điện thoại rồi cũng thường lướt web, chưa từng tiếp xúc gần như thế này với con người nào khác ngoài Lộ Dao.
Ti Kim thấy anh ta cũng nên có nhận thức mới hơn về con người rồi.
Với sự đồng hành của Ti Kim, Tô Linh tiếp tục lùng sục dưới tầng hầm gần nửa tiếng và tìm thấy một chai dầu lạc hàng tặng kèm 150ml, lại tìm thấy đậu xanh và gạo hàng bán lẻ ở khu vực bán lẻ nhưng số lượng rất ít.
Tô Linh tìm một túi ni lông sạch chia ra hai phần, cô ấy giữ lại một nửa rồi cho hai đứa bé Ti Kim đã cứu nửa còn lại.
Cậu bé mười lăm tuổi tên là Trịnh Hàm, em gái tên Trịnh Hân Hân, mới sáu tuổi.
Hai đứa vốn sống chung với mẹ, còn cha thì đi làm ở thành phố khác. Sau khi dịch bệnh zombie bùng phát thì người cha có gọi về nhà một lần, sau đó thì bặt vô âm tín.
Mẹ của chúng và hàng xóm hứa với nhau là ra ngoài tìm vật tư, luôn coi như thuận lợi. Ba mẹ con ăn uống cần kiệm, mỗi ngày chỉ ăn một bát cơm, miễn cưỡng vẫn có thể gượng được vài ngày.
Mấy hôm trước mẹ lại đi ra ngoài, có một người đàn ông trong đội bị cắn nhưng ông ta và vợ giấu nhẹm đi không báo cho đồng đội.
Về đến khu chung cư không lâu thì kẻ đó hóa thành zombie. Đầu tiên là cắn chết vợ mình, sau đó chạy đi cắn xé đồng đội.
Mẹ của Trịnh Hàm cũng bị cắn, người có năng lực ra ngoài trong khu chung cư căn bản đều không chạy thoát.
Trước khi hóa thành zombie hoàn toàn, mẹ của họ đã kéo hơi tàn cuối cùng lảo đảo về đến nhà, thu xếp chút hành lý giúp hai anh em rồi bảo hai đứa chạy trốn, đừng tin bất kỳ ai hết.
Hai đứa trẻ còn nhỏ tuổi, người anh mới đến tuổi học cấp ba dẫn theo đứa em gái sáu tuổi lang thang trên đường phố đầy zombie ngang dọc.
Hành lý mẹ xếp cho họ chưa được mấy ngày đã rơi mất trong những lần hoảng loạn chạy thoát thân rồi. Hai anh em cùng đường bí lối, hai hôm trước vào siêu thị này rồi bị kẹt lại đây, không thoát ra được.
Trịnh Hàm nhận lấy lương thực Tô Linh đưa cho, nói cảm ơn bằng chất giọng khàn đặc, cũng dắt em gái bắt đầu lục lọi khắp nơi.
Họ đến khá sớm, còn trốn ở đây hai ngày nên rành chỗ này hơn Tô Linh đôi chút.
Em gái có vóc dáng khá bé, còn có thể chui vào ngóc ngách nhỏ.
Ba người hợp sức tìm thấy một bao gạo to nặng mười cân, hai túi mì trẻ em đựng trong gói nhỏ, tất cả đều chưa khui, bốn năm gói gia vị để nấu canh, ba hộp thịt hộp, hai hộp cá ngừ đóng hộp, bảy tám gói dưa chua ăn kèm với cơm và ba chai nước khoáng bị đè dưới kệ hàng.
Tô Linh chia số vật tư mà lúc sau ba người đã cùng tìm thấy theo đầu người, gói trong giỏ đựng hàng siêu thị cỡ lớn rồi bao ở ngoài bằng hai lớp vỏ thùng giấy dày, sau đó dùng nhựa và băng keo dán chặt lại.
Tô Linh một thùng, Trịnh Hàm và Trịnh Hân Hân một thùng.
Cô ấy quay đầu lại trao đổi với Ti Kim: “Tôi muốn đặt thêm một đơn chạy vặt nữa, phiền cậu đưa tôi về nhà.”
Ti Kim gật đầu.
Khách hàng chỉ cần đặt đơn, hệ thống sẽ lập tức tính toán ra ứng cử viên nhận đơn tốt nhất. Với tình hình trước mắt, nếu Tô Linh đặt đơn lần nữa thì hệ thống vẫn sẽ điều phối đơn cho Ti Kim.
Tô Linh nhìn hai đứa trẻ đứng sát rạt Ti Kim: “Còn chúng phải làm sao đây?”
Ti Kim cũng thấy hơi nhức đầu.
Hai đứa trẻ này như đã ỷ lại anh ta rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận