Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 461 - Loài người chẳng khác gì rau cải trồng dưới đất 2



Chương 461 - Loài người chẳng khác gì rau cải trồng dưới đất 2




Loài người chẳng khác gì rau cải trồng dưới đất 2
Thế nhưng bọn họ một người là trưởng phòng an ninh của nhà thờ, người còn lại là nhân viên kỳ cựu kinh nghiệm phong phú, mặc dù bà chủ đã bày ra sức mạnh đáng sợ rồi nhưng bọn họ vẫn quyết định tối nay phải trông coi Giang Lẫm cùng cô.
Lộ Dao kéo ghế dựa vào góc tường, đắp chăn điều hòa lên chân rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giang Lẫm ngồi cách chỗ cô không xa, lưng dựa vào tường.
Sau khi tắt đèn, đêm tối như thủy triều bao vây tất cả mọi người.
Lộ Dao vốn không có ý định ngủ, chỉ định nhắm mắt lại nghỉ ngơi thôi nhưng không bao lâu sau, cô dần mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nửa đêm, Lộ Dao nửa mê nửa tỉnh mở mắt ra.
Cô nghe thấy một âm thanh kỳ quái nhưng lại khá quen thuộc, giống như tiếng dép ướt nước đi loẹt quẹt trên sàn nhà vậy, cũng giống âm thanh phát ra khi đầu lưỡi dài ngoằng dính đầy chất nhờn liếm thức ăn nữa.
Cửa sổ phòng học bị tấm rèm màu đen che hết ánh sáng nên trong phòng đen thui, bầu không khí có vẻ khá căng thẳng.
Lộ Dao nhớ bên tay trái gần chân tường có một công tắc điện. Cô bèn giơ tay ra lần mò sờ về chỗ đó, lại sờ được một chất nhờn nhớp nháp như nước mũi.
Cô chớp mắt trong bóng tối rồi hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm giác ghê tởm đang dâng lên trong lòng.
Một giây tiếp theo, cô bỗng cảm nhận được có một thứ gì đó rất linh hoạt và ẩm ướt đang kéo tay trái cô với sức mạnh ngang ngược.
Những thứ bí ẩn luôn khiến người ta sợ hãi, có điều Lộ Dao đã đoán được mang máng thứ quấn lấy cổ tay mình là gì rồi.
Nhớ lại những cảnh tượng đã từng thấy trong khu vui chơi, Lộ Dao phát hiện ra hình như mình đã miễn dịch với mức độ kinh dị này rồi. Đủ các loại hình thù màu sắc sặc sỡ xuất hiện trong đầu khiến cô chết lặng, hơn nữa còn có sức để giằng co với sinh vật kia.
Chỉ cần đèn sáng lên là sinh vật đang ẩn mình trong bóng tối cũng sẽ hiện ra thôi.
Tay phải Lộ Dao nắm lấy tay vịn của ghế, sau đó cô dùng hết sức nghiêng người về phía bên trái, đầu ngón tay nhấn xuống công tắc điện.
"Tách..."
Một tiếng động nhỏ vang lên, bóng tối đang bao phủ cả căn phòng bị ánh đèn màu vàng ấm áp xua đi. Sau khi thấy rõ tình huống trong phòng, con ngươi Lộ Dao chợt co rụt lại.
Trong phòng không còn bóng dáng Giang Lẫm, thay vào đó là một thứ dị dạng gì đó to lớn màu vàng kim .
Hình thể của nó rất lớn, gần như chen đầy cả căn phòng, trên thân mọc đầy những con mắt vàng kim đã mở ra, xúc tu vừa dài vừa mạnh mẽ bám chặt lấy vách tường.
Tần Thu Danh và Từ Tranh Vanh bị nó chen vào trong góc, con ngươi lồi ra, trông có vẻ sắp nghẹt thở.
Hình như con quái thú trước mặt không có hứng thú với những người khác vì con ngươi to bằng nắm đấm kia chỉ chăm chú nhìn Lộ Dao. Chất nhờn rỉ ra từ người nó khiến căn phòng trở nên ẩm ướt.
Lộ Dao nín thở đưa tay ra sau lưng lấy trượng Quy Giới ra.
Con ngươi của sinh vật kia chậm rãi chuyển động như đang quan sát động tác của cô vậy.
Lộ Dao căng thẳng cong môi lên để lộ một nụ cười khẽ gần như không thể thấy được. Cô nhẹ nhàng vuốt lên cành cây màu vàng trên trượng Quy Giới. Một làn sương đen chậm rãi tản ra từ chuôi trượng, bức tượng thần như bị che lụa mỏng từ từ há miệng khạc ra mười tám hạt châu đen nhánh.
Lộ Dao dùng trượng khởi động hạt châu để cả mười tám hạt hóa thành mũi dùi nhọn hoắt "vút" một cái tản ra tứ phía.
"Phì..."
Dùi nhọn còn chưa cắm hết vào mắt sinh vật kia đã thấy dịch mủ xanh đen sền sệt chảy xuống. Nó khua khoắng đống xúc tu khiến mặt đất như rung chuyển.
Mười tám mũi dùi cắm chặt vào mắt con vật. Nó vung cao xúc tu rồi đập mạnh xuống.
Lộ Dao để trượng ngang đỉnh đầu mình để đỡ đòn: "Tin chắc rằng ở trong không gian này, ngay cả mày cũng không phải đối thủ của tao."
Vừa dứt lời, Lộ Dao dồn sức vào cánh tay đánh lui con bạch tuộc dị dạng kia, sau đó lại trở tay một cái đâm thẳng đầu trượng vào cơ thể bạch tuộc.
"Phìu...."
Con bạch tuộc dị dạng sưng phù như bãi thịt nát chậm rãi xìu xuống như quả bóng bể, dần dần chỉ còn lại một lớp da.
Trong góc phòng, Tần Thu Danh và Từ Tranh Vanh quỳ xuống đất, nước mắt sinh lý và nước miếng dính đầy mặt, trên người cũng đầy vết nhớt ẩm ướt.
Lộ Dao nhìn thẳng vào bộ da bạch tuộc trong góc phòng, hình như dưới lớp da màu vàng kia có gì đó đang nhúc nhích.
Trong phòng chỉ có mình Giang Lẫm là mất tích.
Lộ Dao hít một hơi thật sâu rồi đi tới vạch tấm da kia ra. Cơ thể thiếu niên không một mảnh vải, tứ chi và bả vai bị mười tám mũi dùi đen nhọn xuyên thủng, máu chảy đầy đất, lẫn vào trong đống chất nhờn rồi đọng lại thành một đống trông rất thê thảm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận