Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 835 -



Chương 835 -




Đang tranh chấp thì nhân viên chạy vặt nhận đơn đến.
Đan Tê dừng xe đạp điện tại cổng, ngước lên thấy cổng bị gài lại và Tang Tĩnh sắp sửa bật khóc.
Đan Tê đi qua: “Tang Tĩnh? Tôi đến đón cô.”
Gác cổng vừa nhìn đã nhận ra Đan Tê, dạo này cô ta hay ra vào căn cứ, dung mạo lại xinh đẹp nên rất khó không để lại ấn tượng cho người khác.
Gác cổng đánh giá Đan Tê từ trên xuống dưới, khóe miệng nở một nụ cười, vỗ mạnh lên vai Tang Tĩnh: “Người này đã trộm đồ, không thể cho cô ấy rời khỏi căn cứ.”
Có vài người đăng ký ở khung cửa sổ trạm gác cổng quay đầu qua nhìn, Tang Tĩnh xoắn tay, không thể nhịn được: “Tôi không có trộm đồ! Ông đang muốn nhốt tôi lại, không cho tôi ra khỏi căn cứ!”
“Nói thật thì nếu không phải cô trộm đồ.sao tôi lại nhốt người không cho ra ngoài chứ? Đúng, cô đã trộm vàng nên mới muốn vội vã ra ngoài.”
Tang Tĩnh chợt siết chặt thỏi vàng trong túi áo, nét mặt hơi bối rối.
Cô ấy không trộm, nhưng còn nhỏ, da mặt mỏng nên không dám lớn tiếng tranh luận.
Gác cổng vừa nhìn sắc mặt cô ấy thì khinh miệt cười lên: “Nói cô tay chân không sạch sẽ, đừng có ương ngạnh với tôi. Lát nữa gọi người nhà cô đến đón cô về, sau này đừng ra ngoài làm mất mặt nữa.”
Tang Tĩnh bị ông ta nói đến mặt mày đỏ bừng, từng giọt nước mắt to rơi trên đất, định lên tiếng mấy lần nhưng lại không thốt nên lời.
Đan Tê tiến lên một bước, gạt nhẹ tên gác cổng ra nắm lấy tay Tang Tĩnh, ôm lấy cô ấy đi ra ngoài: “Một tên đàn ông như ông, bôi nhọ bừa bãi một cô gái nhỏ cũng không biết ngượng.”
Đan Tê là ma vật, thật ra cô ta hiểu mấy thứ dơ bẩn thầm kín ẩn sâu trong đáy lòng con người hơn cả yêu và tu sĩ Nhân tộc.
Ma vật chính là ham muốn cá nhân sinh ra từ lòng người.
Gác cổng nhận lệnh cấp trên không cho Tang Tĩnh rời khỏi căn cứ Lê Minh, nói dối bị vạch trần không hoảng sợ cũng không thấy xấu hổ, đi ra khỏi trạm gác cổng chặn Đan Tê lại: “Tôi không quan tâm mấy chuyện tầm phào của cô, dù sao đi nữa thì cô ta cũng không thể rời khỏi căn cứ.”
Nói xong ông ta định tiến lên lôi kéo, Đan Tê nhẹ nhàng giơ tay lên, áo còn chưa chạm vào gác cổng thì người đã bay ra xa hai mét, sau đó nặng nề va vào vách tường trạm gác.
“Đơn hàng tôi nhận chính là đón người ra ngoài. Muốn cản tôi, ít ra cũng phải đánh lại tôi đã.”
Đan Tê không thèm ngoảnh đầu lại kéo Tang Tĩnh đi về chiếc xe đạp điện.
Gác cổng ngã ngồi trên đất chẳng thể bò dậy nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tang Tĩnh ngồi lên xe đạp điện chạy vụt đi.
Xe đạp điện chạy ra ngoài, bên tai vang lên tiếng gió vù vù, Đan Tê nghiêng đầu: “Cô muốn đi đâu?”
Trên danh thiếp đặt đơn của Tang Tĩnh chỉ viết một địa chỉ chung chung chứ không viết tên đường cụ thể.
Bởi vì danh thiếp cô ấy dùng là của Cao Thi Mộng đưa nên mới được thụ lý ngay. Theo lẽ thường thì nhân viên chạy vặt sẽ không nhận đơn hàng có địa chỉ không cụ thể kiểu này.
Tang Tĩnh vẫn mờ mịt như cũ, im lặng thật lâu mới dè dặt nói: “Tôi muốn đi hóng gió, đi đại đâu đó cũng được. Trong phạm vi năm cây số, lúc đó cô cứ thả đại tôi xuống ở ven đường là được rồi.”
Chạy trốn là quyết định cực kỳ manh động nhưng Tang Tĩnh không hề hối hận.
Lúc ở căn cứ, cô ấy lo trước lo sau, khúm núm, sợ bóng sợ gió, chuyện tốt không đến lượt còn chuyện xấu thì chạy không thoát, vậy chi bằng thuận theo lòng mình, điên một lần cho đã.
...
Xế chiều, thành phố Cao Thăng đường Quan Âm.
Cửa hàng dịch vụ chạy vặt đã hết giờ mở cửa nhưng cửa vẫn chưa đóng, nhân viên chạy vặt và nhân viên cửa hàng kẻ đứng người ngồi tán gẫu ở cổng.
Chiếc xe tải lớn màu trắng đen lặng lẽ chạy đến, vững vàng dừng ngay cổng.
Nhân viên chạy vặt của cửa hàng tổng và trạm đều đứng dậy đón, họ nghe nói đã nhận một đơn từ thành phố Lục Nghị về nên ai cũng rất kích động.
Lộ Dao xuống xe thấy nhiều người tụ tập ở ven đường, hỏi ra mới biết ai cũng muốn xem gói hàng số 1, dở khóc dở cười mở thùng hàng ra.
Lộ Dao giơ gói hàng trong tay lên scan để xác nhận đã đến trạm, đưa cho nhân viên nhìn một cái rồi cầm vào cửa hàng, vừa đi vừa nói: “Sáng mai Harold đi giao gói hàng này vì anh khá rành thành phố Cao Thăng, ở sảnh cửa hàng có thể thêm hai kệ hàng dùng để cất gói hàng và nhận hàng. Tiếp theo là phải tuyển dụng nhân viên, chúng ta cần nhân viên vận chuyển và nhân viên giao hàng mới.”
Ti Kim nói: “Nhân viên chạy vặt có thể giao hàng.”
Lộ Dao lắc đầu: “Phải chia nhân viên chạy vặt và nhân viên giao hàng ra, vừa chạy vặt vừa giao hàng, chắc chắn sẽ lộn xộn. Nhưng trước mắt dịch vụ giao hàng chỉ mới ở giai đoạn khởi đầu, lượng dịch vụ không tính là nhiều nên tạm thời không cần tuyển dụng số lượng lớn.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận