Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 308 - Tôi muốn tất.jpg 1



Chương 308 - Tôi muốn tất.jpg 1




Tôi muốn tất.jpg 1
Cơ Thanh Nghiên nói với Lộ Dao rằng cả tòa cao ốc phía trên hầm để xe là của tòa nhà xí nghiệp Thẩm thị hết. Có thể thấy rõ địa vị của nhà họ Thẩm địa vị ở thành phố Dao Quang.
Họ đỗ xe xong thì đi thang máy lên. Tòa nhà thương mại nằm ở trung tâm thành phố, chỉ là vị trí này ngàn vàng khó mua, trang trí trong tòa nhà cũng rất huy hoàng quý phái.
Ra khỏi thang máy, đại sảnh sau giờ chiều không có ai, chỉ có hai lễ tân đang làm tròn bổn phận công việc.
Lộ Dao đi qua: “Xin chào, chúng tôi có hẹn với anh Thẩm Bình Tiến bàn chuyện hợp tác.”
Lễ tân ngẩng đầu lên, thấy Lộ Dao trước rồi không thể kiểm soát nhìn hai người sau lưng cô.
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Cơ Chỉ Tâm và Cơ Thanh Nghiên biết phải chạy việc bên ngoài nên đều đã chuẩn bị sơ chút rồi.
Một là lập tức tìm hiểu công ty Thẩm thị mà Lộ Dao muốn hợp tác, rồi thay một bộ quần áo trang trọng trước khi đi, hiển nhiên khá chuyên nghiệp, còn có khí thế nữa, suy cho cùng cũng có thể sẽ phải đàm phán mà.
Hai người vừa cao vừa gầy mặc chính trang, Lộ Dao đứng chính giữa nổi bần bật, trông như sinh viên chưa ra trường.
Thật ra Lộ Dao cũng đã thay quần áo khá lịch sự và trang điểm nhạt, nhưng hai khí chất của người sau lưng thật sự quá mạnh, biểu cảm nghiêm túc, còn lóa mắt hơn cả cô.
Lễ tân ngơ người một lát mới khôi phục tinh thần: “Xin hỏi có hẹn trước không?”
Lộ Dao gật đầu, đang định nói chuyện thì cửa thang máy gần đó mở ra, một chàng trai mặc tây trang giày da đi ra.
Anh ta nhìn quét qua một vòng trong sảnh, trông thấy Lộ Dao thì lập tức bước nhanh qua: “Cô Lộ.”
Là Thẩm Bình Tiến đến.
Lộ Dao: “Anh Thẩm, chúng tôi đang định lên lầu.”
Thẩm Bình Tiến vô cùng khách sáo, hàn huyên hai câu rồi mới tỏ vẻ cố tình xuống để đón họ, nhóm bốn người quay người đi về thang máy.
Khi cửa thang máy mở ra rồi khép lại, lễ tân ngẩn người mới khôi phục tinh thần.
Tình huống gì đây? Vậy mà để giám đốc Thẩm đích thân xuống đón, em gái sinh viên kia có lai lịch gì?
Trong thang máy, Thẩm Bình Tiến trực tiếp ấn tầng hai mươi chín.
Trong phòng họp tầng hai mươi chín đã có ba người ngồi ở đó, hai chàng trai xấp xỉ Thẩm Bình Tiến và một cô gái mặc đồ công sở màu trắng.
Chàng trai mặc tây trang sọc xám khói nhàn nhã gõ bàn họp: “Thật hiếm lạ, ấy thế mà cậu ấy vẫn có thể nhớ đến trò chơi rách nát bé nhỏ kia của nhà chúng ta.”
Cô gái mặc đồ trắng cũng cười: “Còn nói kéo hợp tác, gấp gáp nôn nóng gọi chúng ta tới, cũng không thấy bên hợp tác đâu.”
Chàng trai mặc áo hoodies đen bên cạnh chàng trai mặc tây trang sọc xám khói để điện thoại xuống: “Cậu ấy còn đích thân xuống đón người, xem ra bên hợp tác này khá có tên tuổi.”
Cô gái mặc đồ trắng cười nhạo: “Dù bên kia có lai lịch gì thì tôi cũng không muốn hợp tác. Chỉ là trò chơi rách nát bé nhỏ muốn ngừng lúc nào cũng được thôi, ai rảnh làm mấy cái này chứ.”
Chàng trai mặc áo hoodies đen giả vờ gào khóc trông y như thật: “Nhất định phải cay nghiệt như vậy với con trai lớn chúng ta sao? Bỏ mặc nó mấy năm trời cũng thôi đi, giờ còn muốn “giết” nó nữa hả?”
Mấy người này đều là bạn đại học của Thẩm Bình Tiến, có thể chơi chung dĩ nhiên gia cảnh cũng chẳng tồi, lúc đi học khởi nghiệp chung, đăng ký và bắt đầu kinh doanh công ty “trò chơi rách nát bé nhỏ” trong miệng họ.
Sau khi tốt nghiệp, chàng trai mặc tây trang sọc xám khói, cô gái mặc đồ công sở màu trắng và Thẩm Tiến Bình cũng lần lượt về nhà thừa kế gia sản, người phụ trách quản lý chân chính của công ty game hiện tại thật ra là chàng trai mặc hoodies màu đen.
Dù gì cũng là ước mơ trở thành hiện thực trong thời sinh viên, cũng coi như là di vật của tuổi trẻ, anh ấy cũng không nỡ đóng cửa thật.
Trong phòng họp yên tĩnh một lát, chàng trai mặc tây trang sọc xám khói chợt nói: “Cũng không biết công ty nào có mắt nhìn vậy, vậy mà bứng ra được con trai lớn của chúng ta từ trong góc xó?”
Cô gái mặc đồ trắng: “Tôi nghe nói không phải muốn hợp tác với con trai lớn mà là muốn ủy thác đội của Thời Diên làm một game mới.”
Thời Diên là tên của chàng trai mặc áo hoodies đen.
Thời Diên nghe nói vậy, vẻ mặt khổ sở: “Duy trì con trai lớn cũng đã khó lắm rồi, nào còn có thể nhín thời gian để làm game mới chứ?”
Chàng trai mặc tây trang sọc xám khói nói: “Đừng nói đối phương có dụng ý khác đấy nhé.”
Thời Diên: “Người đó là ai?”
Chàng trai mặc tây trang sọc xám khói lắc đầu: “Tôi cũng chưa gặp bên hợp tác lần nào, sao biết? Nếu đã là lão Thẩm lo liệu, chắc chắn cậu ấy biết rõ.”
Thời Diên: “Ôi trời, thật ra tôi cũng không ngờ các cậu sẽ đến.”
Lần hợp tác này, thật ra họ đều không hứng thú. Nhưng ngày thường bận rộn, lâu rồi không gặp nhau nên nhân cơ hội lần này ai cũng ở thành phố Dao Quang, bèn muốn đến gặp bạn cũ một lần thôi.
Còn chuyện hợp tác, họ đều là cáo già trên trường đàm phán, nói bừa ra điểm bất đồng nào đó là có thể kết thúc vẻ vang.



Bạn cần đăng nhập để bình luận