Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 1096 -



Chương 1096 -



Trong tám ngày đi làm ở tiệm sách, gần như đảo lộn tất cả góc nhìn của Trúc Duy về con người nguyên sinh, cô ấy thấy một cách sống xưa nay bản thân chưa từng tưởng tượng đến, cuộc đời cũng như được đổi mới.Nội tâm trống rỗng của Trúc Duy vương vấn một suy nghĩ mới thật lâu — Muốn trở thành con người (phiên bản người máy) giống bà chủ.Trúc Duy không hề hối hận lựa chọn cơ thể người máy, vì nếu không thì cô ấy cũng sẽ không gặp được bà chủ.Trúc Duy không thể kìm chế bắt đầu suy nghĩ đủ thứ về tương lai, đột nhiên vách tường khuất trong bóng tối lòi ra một khe hở, lúc Trúc Duy nhận ra thì bà chủ đã đứng trước mặt cô ấy rồi.Lộ Dao nói mục đích đến với Trúc Duy rồi gọi kệ sách Vạn Giới ra lần nữa: “Chọn một cuốn sách cô muốn đi.”Trúc Duy không do dự quá lâu, đứng dậy đi đến trước kệ sách, ngẩng đầu quan sát.Trên kệ sách có rất nhiều sách cô ấy chưa từng thấy, nhưng Trúc Duy vẫn muốn cuốn sách đó, cô ấy đã đọc đi đọc lại &LTGi;ết Con Chim Nhại> trong tiệm, đã thuộc nằm lòng tình tiết, câu từ từ lâu nhưng vẫn muốn ôm nó đi vào giấc ngủ.Trúc Duy không chút chần chừ rút cuốn &LTGi;ết Con Chim Nhại> trên kệ sách xuống, giọng nói cũng run rẩy dữ dội: “Là nó.”Lộ Dao rút cuốn Khê đã chọn từ trên kệ sách xuống đưa cho Trúc Duy: “Sách mới tiệm sách sắp bán, cuốn này tặng cô coi như làm kỷ niệm.”Trúc Duy rũ mắt, nét bút xanh nhạt chính giữa một vùng trắng tinh như vải vẽ tranh, mấy nét bút tùy ý nhảy nhót trên đó, móc nối thành một bức tranh đơn giản, bên dưới bức tranh là hai hàng chữ ngay ngắn —Bạn muốn sốngCuộc đời như thế nào?Trái tim của Trúc Duy chợt run lên, trước đây cô ấy chưa từng nghĩ đến điều này.Chỉ mấy phút trước, cô ấy còn đang ảo tưởng trở thành người trước mắt này đây.Lẽ nào bả chủ biết thuật đọc tâm?Bàn tay của Lộ Dao đưa ra trước, giọng nói lại đè xuống rất trầm, còn mang theo tiếng cười: “Chỉ tặng mỗi cô, đừng để Khê biết, anh ta sẽ ghen tị.”Trúc Duy ngạc nhiên, đây không tính là được thiên vị ra mặt nhưng lại làm cô ấy cứ muốn mỉm cười với người trước mặt, tiếc là mặt nạ sắt thép lạnh cứng không thể truyền đạt ra được cảm xúc của cô ấy.“Cảm ơn cô.” Trúc Duy ôm sách, cúi người thật thấp.Lộ Dao thuận thế xoa đầu cô ấy: “Buồn bã vậy, cũng đâu phải là không thể gặp lại nữa. Nghỉ ngơi sớm chút nhé.”Kế hoạch dự định hoàn thành mỹ mãn, Lộ Dao cũng không nán lại lâu, ra hiệu Harold có thể trở về rồi.Trúc Duy đứng thẳng dậy, hỏi nhỏ: “Cô còn đến trong đêm nữa không?”Trúc Duy cân nhắc nhiều hơn, với tính cách của bà chủ, mạo hiểm để vào nhà giam như vậy, không thể nào chỉ vì tặng sách cho hai nhân viên họ.Lộ Dao không muốn cười đâu, nhưng cô nhịn không được, nhoẻn miệng khẽ vẫy tay với Trúc Duy: “Như Lai.”Trúc Duy: “???”Không để cô ấy hỏi tiếp, bà chủ và một người một người máy đi cùng đã rời đi rồi.Trừ Trúc Duy ra, khu bốn không ai biết đã từng có người trà trộn vào nhà giam nhân đêm đến rồi lặng lẽ rời đi....Ra khỏi khu bốn, Lộ Dao bảo Harold về tiệm sách trước, ngày mai lại thăm dò ba khu đảo Nội.Đối tượng chính của nhiệm vụ lần này là tù nhân khu hai và khu một, lúc công bố nhiệm vụ, tiệm sách vẫn trong trạng thái mở cửa với khu ba, chỉ có tù nhân khu hai và khu một là chưa từng lui tới tiệm sách.Nghe nói mức độ canh gác của khu hai và khu ba khác hoàn toàn với các khu vực khác, Lộ Dao định thận trọng chút.Ngày hôm sau, tiệm sách vẫn mở cửa kinh doanh như thường.Sau khi ban hành thông báo hạn chế, tù nhân ở khu vực hoạt động một ngày chỉ có ba lần giờ nghỉ tập thể là có thể đến tiệm đọc và mua sách.Thời gian livestream thường ngày cũng bị hạn chế, bình thường tiệm rất vắng khách, may mà phòng đọc giả tưởng trên tầng hai vẫn được phép mở cửa cho khách hàng mạng tinh vực, nhưng thời gian mở cũng bị giới hạn trong tám tiếng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận