Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 126 - Đứng trong lòng bàn tay của người khổng lồ 1



Chương 126 - Đứng trong lòng bàn tay của người khổng lồ 1




Cát Cánh và Hồ Điệp mừng rỡ, gật đầu thật mạnh.
Lộ Dao đứng dậy đi qua chỗ họ: “Chuyện gì?”
Hồ Điệp ngẩng đầu: “Chúng tôi... Chúng tôi muốn ở lại khe cây có gai.”
Cặp đôi người tí hon này vốn cũng đang tìm nơi thích hợp để xây tổ, hai ngày ở tại khe cây có gai, họ đảo một vòng lớn ở vùng lân cận rồi quyết định dừng chân tại đây.
Nhưng nơi này là lãnh địa của người khổng lồ nên họ luôn lưỡng lự, không dám đề nghị với Lộ Dao.
Người khổng lồ sẽ cho phép gần lãnh địa của mình có người tí hon cư trú sao?
Lộ Dao khá bất ngờ, rũ mắt nhìn người tí hon Nitraan nữ tên “Hồ Điệp”: “Tại sao lại muốn ở lãnh địa của tôi?”
Hồ Điệp sành sỏi trả lời: “Vì ở đây rất an toàn.”
Người tí hon không cùng bộ lạc muốn kết hôn thì phải rời khỏi bộ lạc của mình.
Sau khi rời khỏi bộ lạc, an toàn, thức ăn đều thiếu hụt.
Cư trú ở vùng lân cận khách sạn do người khổng lồ “trấn thủ”, an toàn hơn nhiều so với việc họ đơn độc sống ở hoang dã.
Lộ Dao: “Mạo muội hỏi một câu, cô đến từ bộ lạc nào vậy?”
Hồ Điệp ngập ngừng, thành thật trả lời: “Cha tôi xuất thân từ bộ lạc Hắc Nham, mẹ tôi xuất thân từ bộ lạc Heo Đỏ.”
Thì ra là con lai.
Lộ Dao không kìm được sự tò mò: “Tôi vẫn chưa gặp người tí hon của bộ lạc Hắc Nham, cô có đặc trưng của họ không?”
Hồ Điệp gật đầu, vén da thú trên khuỷu tay, để lộ ra một đường vảy màu xanh dưới cánh tay.
“Lãnh địa của bộ lạc Hắc Nham nằm ở ven biển.” Hồ Điệp nói.
Cha mẹ của Hồ Điệp khá dũng cảm, kết hôn dị tộc còn mang thai.
Đứa bé họ sinh ra chính là Hồ Điệp.
Sau khi trưởng thành Hồ Điệp gặp gỡ Cát Cánh, người tí hon của bộ lạc Ánh Sáng, hai người kết thành bạn đời, rồi lại phiêu bạc trên vùng đất này như cha mẹ của Hồ Điệp.
Lộ Dao nghe xong một câu chuyện khá lãng mạn, nhịn cười chấp thuận: “Rất mong chờ được làm hàng xóm với hai người. Hai người muốn ở đâu cứ xây ở đó, tự nhiên nhé.”
Hồ Điệp và Cát Cánh nhìn nhau, tựa như không dám tin.
Đồng ý dễ vậy ư?
Hồ Điệp không nhịn được lặp lại một lần: ‘Tôi nói là, chúng tôi muốn cư trú tại khe cây có gai. Chúng tôi muốn xây tổ kế bên khách sạn.”
Lộ Dao gật đầu: “Tôi biết mà. Chú ý tránh đường ray tàu lửa và đường lớn.”
Hồ Điệp và Cát Cánh phản ứng lại thì ôm lấy nhau nhảy cẫng lên.
Tầng bốn khu phòng dành cho khách số hai, người tí hon có đôi tai mèo màu cam trên đầu không nhịn được nói: “Chúng tôi cũng muốn ở lại đây!”
Lúc nãy cậu ấy cũng nghe thấy rồi.
Lộ Dao gật đầu: “Vậy có hai hộ hàng xóm rồi.”
Người tí hon tai mèo trả phòng, đẩy bạn đời đang nằm trên giường: “Ade, Lộ Dao cho phép chúng ta ở trong lãnh địa của cô ấy!”
Bạn đời của tai mèo màu cam cũng là con lai, sở hữu đặc trưng của bộ lạc Thần Mộc và bộ lạc Heo Đỏ, tóc vàng nhạt, dưới cổ có một vết bớt sừng thú.
Ade vốn đang nghỉ ngơi, nghe thấy thì ngồi dậy: “Có chuyện gì vậy?”
Người tí hon tai mèo tên Kim Kim, vì hưng phấn mà lúc nói chuyện tai vểnh tới vểnh lui.
Nghe Hồ Điệp và Cát Cánh cũng muốn ở lại, Ade cũng hưng phấn, đẩy chăn xuống giường: “Đi, đi tìm họ nói chuyện.”
Họ đều là người tí hon “phản nghịch” rời khỏi bộ lạc, trên đường gặp được người tí hon bộ lạc khác cũng chẳng dám bắt chuyện nhiều, chỉ cùng với bạn đời dựa dẫm lẫn nhau.
Lần đầu nói chuyện với người tí hon có cùng cảnh ngộ lại là nói về chủ đề rất có hứng thú, nói đến nửa chừng vợ chồng Diên Vĩ cũng không nhịn được mà gia nhập, mãi đến đêm khuya mới giải tán.
--
Sáng tinh mơ hôm sau, vợ chồng Hồ Điệp và vợ chồng Ade dậy cực kỳ sớm.
Bữa sáng cũng không thèm ăn, tràn đầy hưng phấn đến tìm Lộ Dao, hy vọng cô có thể đi tìm nơi xây tổ với họ.
Hình như vì Lộ Dao đồng ý cho họ ở lại khe cây có gai nên họ không còn xa cách nữa rồi.
Lộ Dao lim dim, bắt gặp bốn đôi mắt long lanh ngập tràn mong chờ, ngáp một cái xoay người: “Chờ chút nhé, tôi rửa mặt.”
Lộ Dao rửa mặt thay đồ ra ngoài, nhóm bạn nhỏ đã ngồi ngay ngắn trên tầng một kệ gia vị trong phòng bếp, lắc lư chân ngắn chờ cô.
Cô chợt hết buồn ngủ, giơ tay xách bốn người tí hon lên, đi ra ngoài cửa: “Tôi mang mọi người đi nhanh hơn.”
“Tiếng hét” của Kim Kim lên tới cổ họng thì bị câu nói này chặn lại.
Tay chân Cát Cánh siết chặt lấy ngón cái của Lộ Dao, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hồ Điệp và Ade lại khá bình tĩnh, chỉ bấu nhẹ lấy ngón giữa và ngón trỏ của Lộ Dao.



Bạn cần đăng nhập để bình luận