Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 278 - Chậc, không thú vị gì cả 4



Chương 278 - Chậc, không thú vị gì cả 4




Chậc, không thú vị gì cả 4
Tạ Tử Lê không cách nào hiểu được cách làm của Giảo Nương, hai mẹ con họ đều khó chịu, khăng khăng làm theo ý mình.
Lúc này nghe Lộ Dao nói như thế thì Tạ Tử Lê không thèm quay đầu lại, quay người đi tìm Tạ lão phu nhân.
Đôi mắt Giảo Nương lại ngấn lệ.
Lộ Dao thở dài một hơi, cảm thấy bất lực: “Giảo Nương, chị có muốn đi với tôi không?”
Giảo Nương cảm thấy cô gái này vô cùng kỳ lạ: “Đi với ngươi à? Đi đâu chứ?”
Lộ Dao đáp: “Tôi có mở một cửa hàng trên núi Bất Tiên, đúng lúc đang thiếu một nhân viên xinh đẹp. Tôi thấy chị rất thích hợp.”
Không biết tại sao nhưng khi Lộ Dao nhìn thấy giao yêu này thì lại nhớ đến người mẹ đã mất sớm của mình.
Thật ra hai người họ không hề có điểm gì giống nhau, duy chỉ có cuộc sống bấp bênh không phẳng lặng.
Nếu như bỏ mặc nàng không quan tâm thì cho dù có thể qua thêm mười mấy hai mươi năm nữa thì giao yêu và Tạ Tử Lê cũng không cách nào hiểu nhau được, chỉ tổ khiến mọi chuyện thêm dây dưa hơn mà thôi.
Rất hiếm khi Lộ Dao quyết định xốc nổi thế này, nhưng nếu Giảo Nương đồng ý thì cô muốn đưa Giảo Nương đến núi Bất Tiên.

Trạch Duyên, Ma Bảo đưa theo Trì Cửu Mộng vội vàng đuổi đến biển Giọt Lệ, vừa định nhảy xuống biển để tìm người.
Thì “ào” một tiếng, nơi nước cạn đã dấy lên một cơn sóng, lúc này Lộ Dao, Tạ Tử Lê và Tạ lão phu nhân bước từ biển lên.
Ma Bảo hét lớn lên: “Lộ Dao, sao ngươi lại tự trốn ra được thế?”
Lộ Dao nhìn ba người trên bờ, bước chân cũng nhanh hơn.
Trì Cửu Mộng và Ma Bảo đều ngạc nhiên như nhau.
Cô gái Nhân tộc này lại có thể thoát khỏi tay giao yêu mà không bị tổn thương chút nào sao?
Vốn nó cho rằng sẽ có thể xem được vở kịch Ma Tôn cứu mỹ nhân lần nữa, nhưng không ngờ lại kết thúc vội vàng như thế.
Chậc, không thú vị gì cả.
Tạ Tử Lê cũng nhìn thấy ba người đang đứng trên bờ, hắn hơi ngạc nhiên nhưng lại cảm thấy may mắn khi Giảo Nương không cố chấp giữ Lộ Dao lại.
Lúc nãy ở Thủy Tinh cung Tạ Tử Lê vẫn chưa nghe ngóng được nguyên nhân từ miệng của lão phủ nhân thì Giảo Nương đã đột nhiên xuất hiện, chủ động bảo hắn đưa lão phu nhân và Lộ Dao rời khỏi đây.
Tạ Tử Lê không suy nghĩ gì nhiều, lập tức đưa hai người họ đi ngay.
Lộ Dao tụ họp với hai ma một yêu, vẫy tay với Tạ Tử Lê xem như lời từ biệt.
Tạ Tử Lê cũng không đến gần, chỉ gật đầu xem như đáp lại rồi quay người ngự kiếm đưa Tạ lão phu nhân bay về hướng Nghê thành.
Đợi khi đưa tổ mẫu về đến Tạ phủ thì hắn quay trở lại biển Giọt Lệ, thanh thản yên ổn sống cùng Giảo Nương.
Bên này ba người vừa đón được Lộ Dao thì chuẩn bị quay về nhưng lại bị Lộ Dao gọi ngược lại.
“Đợi lát đã, còn một người nữa.”
Trì Cửu Mộng không hiểu: “Ai cơ?”
Lộ Dao nghiêng đầu nhìn về phía mặt biển.
Một con giao yêu xuất hiện trên biển, chầm chậm tiến về phía bờ.
Lộ Dao giới thiệu với Trạch Duyên và Ma Bảo: “Đây là Giảo Nương, nhân viên mới trong tiệm của tôi.”
Trạch Duyên và Ma Bảo còn chưa lên tiếng thì Trì Cửu Mộng đã không nhịn được nữa: “Đừng nói đây là con giao yêu đã bắt ngươi đi đấy nhé?”
Giao yêu bước lên bờ, chiếc đuôi màu hồng hóa thành đôi chân.
Giảo Nương tiện tay thi triển pháp thuật, thay bộ quần áo của Nhân tộc vào, trong tay còn cầm theo chiếc hộp trang điểm màu đen kia nữa.
Lộ Dao đợi nàng đến gần mới hỏi: “Chỉ mang theo thứ này thôi sao?”
Giảo Nương gật đầu, lướt ngang qua Lộ Dao, ngồi xuống buông bỏ chiếc hộp trang điểm mà nàng từng xem như báu vật: “Đi thôi.”
Thật ra nàng sớm đã buông bỏ con người ấy rồi, thứ nàng nuối tiếc không đành lòng từ bỏ chẳng qua chỉ là khoảng thời gian vài năm đẹp như giấc mộng kia thôi.
Bởi vì không thể quay lại khi ấy được nữa nên mới nảy sinh oán hận.
Lộ Dao không nhúc nhích: “Chị có nói với hắn chưa?”
Giảo Nương lắc đầu: “Nó đi chuyến này sẽ không quay lại nữa đâu. Ta thấy lời cô nói cũng có lý nên muốn theo cô đến núi Bất Tiên một chuyến. Tóm lại ta muốn tìm chuyện gì đó để làm, nếu làm không hợp thì ta quay lại đây là được.”
Lộ Dao: “Tôi nghĩ chị cũng sẽ không về sớm như thế đâu.”
Trì Cửu Mộng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Lộ Dao quay đầu nhìn Trạch Duyên, thấy hơi ngượng ngùng: “Tôi đưa Giảo Nương đến núi Bất Tiên sắp xếp công việc trước, ngày mai sẽ vào thành tìm thứ đó với anh có được không?”
Lúc nãy Trạch Duyên luôn nhìn chằm chằm Lộ Dao.
Cô nổi lên mặt nước, chầm chậm bước lên bờ, sau đó nói chuyện với người khác, cả quá trình anh đều nhìn chằm chằm vào cô.
Mãi cho đến cuối cùng cô cũng đưa mắt nhìn về phía anh, nói chuyện với anh.
Trạch Duyên đưa tay đặt lên ngực mình, cảm thấy hoang mang, anh chớp mắt trả lời: “Không sao.”
Hình như anh đã tìm thấy thứ lên trời xuống biển cũng không tìm được đó rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận