Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 677 - Không hề bám chút nào 2



Chương 677 - Không hề bám chút nào 2




Không hề bám chút nào 2
Đám zombie ấy từ từ quay người lại, đuổi theo Lộ Dao, nhưng hành động của chúng khá chậm chạp, chỉ có thể di chuyển từng bước nhỏ một.
Lộ Dao lùi dần về phía sau, dẫn dụ đám zombie sang nơi khác.
Hai chiếc xe lúc nãy còn bị vây kín chật ních cuối cùng cũng đã có một vài khe hở rồi.
Lộ Dao dẫn dụ phần lớn zombie đến bên kia đường, tay thì giả vờ đang cho vào túi nhưng thật ra là đang lấy đồ trong kho hàng cá nhân của mình, cô lấy ra được một miếng thịt tươi rồi nghênh ngang ném nó xuống đất.
Tạm thời miếng thịt đó có thể thu hút sự chú ý của đám zombie kia, cô nhân cơ hội vòng ra sau chúng, quay lại xử lý đám zombie vẫn chưa chịu rời khỏi chiếc xe đằng kia.
Con dao được buộc dây đỏ ngay cán dao thuận theo lực ở cổ tay cô bắt đầu quay tròn, bay soạt ra ngoài y như một cánh quạt đang lướt ngang qua những củ khoai tây kia.
Những củ khoai tây hình đầu người lần lượt rơi xuống, y như những quả cà chua chín rơi xuống đất, vang lên bộp một tiếng rồi nước và thịt bên trong quả văng ra khắp nơi, nát nhừ cả ra.
Lộ Dao thì dùng một số kỹ xảo của riêng mình, còn Lục Minh Tiêu lại rất thô bạo, thẳng tay xử gọn đám zombie đang vây lấy chiếc xe, cả quá trình chỉ tốn vài phút.
Lý Mật và Hạ Hoài Tung ngồi trong xe thấy thế thì sững sờ, bây giờ họ có thể chắc chắn một điều là ngày nào giáo quan cũng ngồi trong căn cứ làm biếng cho hết ngày, chưa bao giờ nghiêm túc làm việc.
Điều khiến người ta tức chết là cho dù anh không dốc hết toàn lực thì vẫn được mọi người của căn cứ Hy Vọng kính trọng nhất, là giáo quan giỏi nhất của họ.
Còn bà chủ thì không bạo lực như giáo quan nhưng cũng rất thành thạo trong việc này.
Cả gia đình Triệu Bác Văn vừa thoát khỏi được sự tấn công của zombie thì Triệu Bác Văn đã quay sang nói chuyện với Trương Hải Châu, hình như đang cãi nhau thì phải.
Vài phút trôi qua Triệu Bác Văn mới hạ cửa sổ xe xuống, chào hỏi với Lộ Dao và Lục Minh Tiêu đang đứng bên đường để bày tỏ lòng cảm ơn, sau đó lại vẫy tay với Hạ Hoài Tung và Lý Mật ở xe bên cạnh xem như lời tạm biệt rồi lái xe chạy thẳng ra khỏi ranh giới của thành phố.
Bọn họ vẫn quyết định đến căn cứ Hy Vọng.
Lý Mật và Hạ Hoài Tung không tiết lộ tình hình của căn cứ cho họ biết, cũng không hề khuyên họ đừng nên đến đó.
Trong căn cứ kia, hai người họ đã gặp được đủ loại người, nhu cầu của mỗi người đều hoàn toàn không giống nhau, cho dù họ không muốn gia nhập vào bất kỳ căn cứ nào nữa thì cũng có người đang khát khao sự ổn định và an toàn khi ở trong căn cứ.
Đợi khi chiếc xe màu đen kia biến mất khỏi tầm nhìn của mình thì Lý Mật và Hạ Hoài Tung mới bước xuống xe, kích động chào hỏi Lục Minh Tiêu, sau đó quay sang cảm ơn Lộ Dao.
Lộ Dao đáp: “Đã đặt đơn thì chính là khách hàng, không cần khách sáo như thế đâu.”
Lý Mật không kìm được hỏi: “Trên tờ rơi có viết là chỉ nhận những đơn đặt hàng nằm trong phạm vi mười kilomet của cửa hàng, nơi này có lẽ cách cửa hàng dịch vụ chạy vặt hơn mười kilomet nhỉ?”
Lộ Dao gật đầu: “Hai người rất may mắn, hôm nay tôi mới lắp đặt mạng lưới tín hiệu ở nơi này thôi. Nếu sớm thêm chút nữa thì có thể sẽ không nhận được đơn đâu.”
Hạ Hoài Tung rất ngạc nhiên: “Là mạng lưới tín hiệu sao!!! Bây giờ đã có kỹ thuật chỉ cần viết lên giấy là có thể nhận được thông tin thật sao?”
Lộ Dao đáp: “Bí mật doanh nghiệp, không thể tiết lộ ra được. Nói ra thì sao hai người lại đến thành phố Cao Thăng thế?”
Mặt Lý Mật dần mất tự nhiên hơn, cô ấy không hề nhắc đến chuyện Lý Quảng Hải, hai tay đang để rũ bên người dần siết chặt lại, nhưng sau đó lại giả vờ thả lỏng trả lời: “Bọn tôi đã rời khỏi căn cứ Hy Vọng rồi, định sau này đến thành phố Cao Thăng để phát triển.’
Lộ Dao
Hơi ngạc nhiên.
Sau này cô nghe Chiếu Dạ và đám sẻ tinh của cậu ta kể lại là đãi ngộ của đội tìm kiếm thuộc căn cứ Hy Vọng cũng không tệ lắm, còn tốt hơn so với người bình thường nữa, thậm chí không cần lo ăn lo uống.
Lục Minh Tiêu không nói gì thêm nhưng cũng đã chứng minh những gì Chiếu Dạ nói là đúng.
Những người có năng lực chỉ cần có thể thông qua huấn luyện để gia nhập đội tìm kiếm thì cuộc sống trong căn cứ sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng hình như hai người này có nỗi khổ riêng nên Lộ Dao cũng không tiếp tục hỏi.
Cô vẫn còn nhớ đến những khu vực chưa được lắp đặt thiết bị thu tín hiệu, cô vừa giao hàng rồi lại nhận thêm hai đơn chạy vặt nên đã làm lỡ chút thời gian, cô không thể làm biếng thêm nữa.
Lý Mật gọi Lộ Dao lại: “Bà chủ, bọn tôi muốn tìm một nơi an toàn để dừng chân, bọn tôi có thể đặt đơn nhờ nhân viên chạy vặt đến đón không?”
Lộ Dao nghiêng đầu nhìn sang Lục Minh Tiêu, chầm chậm đáp lời: “Lát nữa em còn có việc, sợ là không thể nhận đơn này được. Anh thì sao?”
Lý Mật và Hạ Hoài Tung nhìn theo ánh mắt của Lộ Dao, nhìn Lục Minh Tiêu bằng đôi mắt mong chờ.
Lục Minh Tiêu lại rất bình tĩnh: “Tôi là người mới, không quen thuộc với thành phố này cho lắm nên muốn đi theo bà chủ để học tập nhiều hơn, vẫn nên nhờ những nhân viên làm lâu có kinh nghiệm phong phú hơn đi.”
Lộ Dao: “…”
Lý Mật không kìm lòng được lén giật vạt áo của Hạ Hoài Tung.
Hạ Hoài Tung cảm thấy khó hiểu nhìn cô ấy: “? ? ?”
Lý Mật lắc đầu.
Hạ Hoài Tung là trai thẳng chính hiệu nên hoàn toàn không hiểu ý của giáo quan là gì.
Lý Mật lập tức hỏi: “Những nhân viên chạy vặt khác sẽ đến sao?”
Lộ Dao liên lạc với Chương Thư, hiện tại cô ấy là nhân viên chạy vặt rảnh rỗi nhất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận