Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 306 - Ăn vạ và trộm đồ 2



Chương 306 - Ăn vạ và trộm đồ 2




Ăn vạ và trộm đồ 2
Lộ Dao sững sờ, cuối cùng cũng nhớ ra mình đã nghe âm thanh này ở đâu— Video gấu trúc trên trang web chữ cái nào đó, mấy bé gấu trúc trắng đen tròn vo kia kêu tiếng kêu mềm mại thế này.
Trông thể hình, chắc đây là một con gấu trúc con.
Sẻ tinh bay qua đậu hết lên đầu và vai Lộ Dao nhảy nhót, kêu hót rộn ràng, phảng phất như đang nói “Chính là nó chính là nó”.
Lộ Dao gọi Khương Yến quay lại.
Khương Yến đầy mồ hôi đi qua, trông thấy gấu trúc bất động bên chân Lộ Dao, vẻ mặt ngạc nhiên: “Chưa bao giờ gặp con gấu trúc yêu này.”
Lộ Dao: “Đây là yêu sao?”
Khương Yến gật đầu: “Chưa hóa hình nhưng có yêu khí, quả thật là một yêu. Chỉ là không biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở núi Bất Tiên.”
Sẻ tinh sốt sắng mổ đầu Lộ Dao. Lộ Dao lặng lẽ sử dụng năng lực nghe tiếng lòng của nó, sẻ tinh nói đấy là một con bán yêu.
Lộ Dao chớp mắt, hỏi nhỏ: “Các nhóc chắc chứ?”
Sẻ tinh ngẩng đầu ưỡn ngực đảm bảo.
Lộ Dao lại hỏi Khương Yến: “Anh có thể nhìn ra đây là yêu mới tới à?”
Khương Yến gãi đầu: “Thật ra tinh quái trong núi không khác gì rận nước hay chim trong rừng, chúng đều là sinh linh thế gian. Một năm ta lên núi vô số lần, gặp nhiều rồi tất nhiên sẽ biết.”
Sau khi quán net xuất hiện thì yêu vật lạ đến núi Bất Tiên tăng lên rất nhiều, nhưng họ chỉ hoạt động bên mặt âm của núi, lại có kết giới ngăn cách yêu khí nên Khương Yến cũng mặc kệ.
Mà cho dù hắn muốn quản đi chăng nữa thì cũng lực bất tòng tâm.
Lộ Dao giơ tay đẩy cục lông trên đất, thứ này y hệt chó con, đang sống chết đè chân Lộ Dao, bị đẩy thì phát ra tiếng kêu buồn rầu.
Khương Yến hỏi: “Bà chủ định xử nó thế nào?”
Còn có thể thế nào nữa?
Lộ Dao lấy túi càn khôn từ kho hàng cá nhân ra, trực tiếp nhét con thú non vẫn đang khóc thảm vào trong. Một đống nặng đến thế, cô ôm không nổi.
Khương Yến trợn mắt: “Bà chủ muốn mang yêu thú này về quán net sao?”
Lộ Dao gật đầu: “Nơi này quá gần chân núi Bất Tiên, không thể tránh khỏi việc ngày nào đó nó sẽ chạy xuống núi, chi bằng theo tôi lên núi. Khách Yêu tộc trong quán đông, có lẽ nó còn có thể được chỉ bảo, tăng tu vi.”
Khương Yến luôn cảm thấy thái độ cử chỉ ăn nói của Lộ Dao đối với yêu ma không giống người phàm, nhưng cô thật sự không có tu vi.
Sau đó hai người kết bạn lên núi về quán, sẻ tinh lũ lượt kéo nhau bay đi. Thấy hướng kia là đường về Lưu Tiên thành, chắc là trên đường đi làm, nửa đường phát hiện ra gấu trúc yêu này mới vội vã chạy về thông báo cho Lộ Dao.
Xong chuyện, chúng yên tâm đi làm, định ban đêm về rồi tìm Lộ Dao xin đan dược.
Tính đến thời điểm hiện tại Khương Yến là khách hàng tu sĩ Nhân tộc duy nhất của quán net, tần suất đến quán không tính là cao, thường thì vài ngày mới đến một lần.
Hắn thầm biết ở chung với yêu ma là không thỏa đáng, lần nào chơi xong cũng ăn năn không thôi trên đường về, nhưng cứ cách vài hôm vẫn sẽ chịu không nổi muốn lên núi xem thử.
Khương Yến thở dài, vừa hổ thẹn vừa bất lực với việc đạo tâm của mình không vững.
Khi đến quán net, Khương Yến phát hiện bên cạnh quầy bán đồ ăn vặt có thêm một dãy kệ hàng, còn chưa lên hàng bán, quản lý cũng là một gương mặt xa lạ, không nhịn được hỏi: “Vị quản lý lúc trước đâu rồi?”
Cơ Phi Thần đến làm ngày đầu tiên nên vốn hơi căng thẳng, nghe nói cũng không nghĩ nhiều, nói thật: “Anh ấy có việc xin nghỉ rồi, mấy hôm nữa mới về.”
Khương Yến: “Dãy kệ hàng mới kia để làm gì đấy?”
Cơ Phi Thần là người nghiêm túc, tận tâm giải thích về dịch vụ mua sắm trực tuyến quán sắp mở.
Khương Yến lấy túi tiền trên thắt lưng xuống, ngẩng đầu lên: “Mua sắm trực tuyến?”
...
Lộ Dao về quán thì vào thẳng phòng nghỉ, lấy túi càn khôn thả nhóc Tiểu Hùng ra.
Lúc bỏ vào túi thì kêu như giết heo, lúc thả ra thì không nhúc nhích, Lộ Dao cứ tưởng cậu nhóc bị ngộp thở nên vừa vỗ vừa xoa nhưng cũng không có phản ứng gì. Mãi đến khi thấy da bụng cậu nhóc phập phồng theo hơi thở, vậy mà ngủ rồi.
Con vật này thật gan dạ.
Thật ra Lộ Dao không thể hoàn toàn chắc chắn với phán đoán của các sẻ tinh, định chờ buổi chiều Giảo Nương tới rồi xác nhận.
Thấy nó ngủ ngon lành, người dơ bẩn, Lộ Dao bèn lấy một tờ Thanh Khiết phù dán lên người gấu. Một luồng gió ấm ập tới, bụi bặm vụn cỏ trên người nhóc Tiểu Hùng bị thổi bay sạch, gấu bẩn màu xám thoắt cái đã lột xác thành công.
Lộ Dao lấy một tấm chăn tới quấn nhóc Tiểu Hùng vào rồi xoay người đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cửa phòng nghỉ khép lại, nhóc Tiểu Hùng đang nhắm mắt ngủ không biết trời đất kia lặng lẽ mở mắt ra, đôi mắt như hạt đậu nằm trên quần thâm đen kia lấp lánh có hồn, hoàn toàn không thấy vẻ nhút nhát ngốc nghếch ở sườn núi khi nãy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận