Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 166 - “Người ký gửi phương xa” hàng đầu đại lục Nitraan 1



Chương 166 - “Người ký gửi phương xa” hàng đầu đại lục Nitraan 1




“Người ký gửi phương xa” hàng đầu đại lục Nitraan 1
Bạch Lộ vẫn còn đứng bên ngoài chưa đi: “Cảm ơn nhiều nhé, họ sẽ không ngâm mình quá lâu đâu.”
Giọng điệu Đỗ Minh Diễm lưu loát: “Không sao không sao, chúng tôi không để ý.”
Bạch Lộ: “Khách hàng người tí hon thẹn thùng, vẫn xin đừng quấy rầy họ quá nhiều.”
Đỗ Minh Diễm liên tục gật đầu: “Tôi hiểu.”
Du Thục thấy lạ nhìn chằm chằm Đỗ Minh Diễm, ngoài công việc ra cô ấy không thích tiếp xúc với người lạ, Đỗ Minh Diễm phải biết rõ chứ nhỉ.
Sao cô ấy lại sảng khoái như thế, giống như chỉ là ngồi ghép bàn thôi ấy.
Tắm chung khác với ngồi chung bàn mà.
Đỗ Minh Diễm chú ý thấy sắc mặt của Du Thục, giơ cánh tay ra hiệu chỉ bên ngoài hồ, bảo cô ấy đến gần.
Du Thục chần chừ.
Đỗ Minh Diễm đã nằm sấp lên thành hồ, còn giục cô ấy nhanh lên.
Lúc này Du Thục mới chậm chạp di chuyển qua, dựa vào mép tường đá.
Phía sau bình phong, Bạch Lộ cũng giới thiệu với mấy người Chàng Vũ: “Đi vào từ lối này sẽ không gặp người khổng lồ, đến thẳng phòng tắm, phòng thay đồ có áo tắm sạch và đồ bơi. Nếu các cậu muốn ngâm mình thì đi theo bảng chỉ dẫn sẽ có thể đến hồ nước nóng. Giờ có hai khách hàng người khổng lồ đang ở bên trong, nhưng họ sẽ không quấy rầy mọi người đâu.”
Đi chung với Chàng Vũ còn có hai người bạn, tổng cộng ba người.
Người tí hon bộ lạc Heo Đỏ rất gan dạ, nghe xong thì chui vào lối đi trong suốt một bên góc cửa.
Lối đi có thể chứa một người tí hon Nitraan cao đi qua, bên dưới có ván gỗ như cầu treo, phiêu lưu và kích thích về mặt thị giác.
Nhóm Chàng Vũ vừa ngồi cáp treo xuống, trông thấy cái này không sợ mà còn vui vẻ xem nó như đồ chơi.
Đỗ Minh Diễm nhìn thấy có khách hàng người tí hon đi qua từ lối đi trong suốt trên tường thì nhìn chằm chằm, nhẹ kéo Du Thục bên cạnh một cái, ra hiệu cô ấy nhìn lên tường.
Du Thục không hiểu nguyên do, nâng mắt lên nhìn qua, cơ thể chợt cứng đờ.
Chuột hả?
Du Thục nhìn kỹ lại hai lần, dần nhận ra điều không hợp lý.
Thật ra cô ấy đã nhìn rõ thứ bé xíu đang đi trên lối đi trong suốt kia rồi, đầu óc đột nhiên bị chập mạch, hoàn toàn tìm không thấy kiến thức có liên quan để giải thích cho tình cảnh trước mắt.
Du Thục nhìn Đỗ Minh Diễm kế bên, đôi mắt sáng rực, hưng phấn tràn trề, không hề ngạc nhiên gì.
“Cảnh tượng đặc biệt” cô ấy nói lúc trước là chỉ cái này?
Ba người Chàng Vũ đi hết lối đi thì gặp cầu trượt, người này nối tiếp người kia trượt xuống như sủi cảo.
Họ rơi vào phía sau hàng bình phong thu nhỏ ở góc tường, không lâu thì dần có tiếng nước róc rách vang lên từ sau bình phong.
Giờ Du Thục mới phát hiện ra sau bình phong đó còn có một lối đi trong suốt thò ra ngoài, vừa hay đến chỗ hồ nhỏ bên cạnh hồ nước nóng của họ.
Lúc tiến vào cô ấy đã chú ý đến cái hồ nhỏ này rồi, mới đầu còn tưởng là để ngâm chân.
Du Thục lơ đễnh cũng nhận ra điều vô lý, kéo Đỗ Minh Diễm nhỏ tiếng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Đỗ Minh Diễm vẫn nhìn chằm chằm bên bình phong, cũng nhỏ tiếng trả lời: “Khách hàng thật sự mà khách sạn này phục vụ thật ra không phải chúng ta, mà là những người tí hon kia.”
Du Thục là một người bình tĩnh lý trí, quen đối mặt với vô số tình người hiểm ác và hoàn cảnh áp lực cao, chợt nghe thấy cách giải thích lạ lùng này, bỗng chốc mất hết năng lực phản ứng.
Đỗ Minh Diễm không thể khống chế ở dưới nước véo Du Thục một cái: “Họ ra ngoài rồi!”
Du Thục: “...”
Ba người tí hon kéo ván bơi, phao bơi vịt con đi qua từ chỗ bình phong.
Họ quan sát thấy ánh nhìn của người khổng lồ thì khựng chân lại, do dự một hồi mới đi tiếp.
Đỗ Minh Diễm hít vào thở ra mấy lần, mắt sáng rực.
Du Thục muốn bảo cô ấy đừng thế nữa, quá mất lịch sự.
Ba người Chàng Vũ đi đến cuối lối đi, ngẩng đầu nhìn một lát mới đi ra ngoài.
Nhóm người tí hon đã tắm rồi, thay đồ bơi treo trong phòng thay đồ, ôm đồ chơi nhỏ đi ra.
Vì để tiện cho người tí hon sử dụng, Lộ Dao nhờ người tí hon trong khách sạn làm mẫu, quay hướng dẫn sử dụng đồ đạc trong phòng thay đồ, điện thoại dùng màn chống nước bảo vệ rồi gác lên phòng thay đồ chiếu lặp đi lặp lại, nhóm người tí hon xem một lần không hiểu, cứ xem thêm vài lần cũng có thể hiểu.
Chàng Vũ và bạn học được cách mặc đồ bơi, hiểu được công dụng của phao bơi, ván bơi và thuyền hơi thông qua đoạn phim.
Họ chọn tới chọn lui, chỉ lấy ván bơi và phao bơi.
Phòng thay đồ của người tí hon ở khu phòng suối nước nóng lớn cũng coi như là một thí điểm, gom góp phản hồi trải nghiệm của các nhân viên người tí hon.



Bạn cần đăng nhập để bình luận