Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 584 - “Vậy... Tính là sử dụng lao động chưa thành niên nhỉ?” 2



Chương 584 - “Vậy... Tính là sử dụng lao động chưa thành niên nhỉ?” 2




“Vậy... Tính là sử dụng lao động chưa thành niên nhỉ?” 2
Sau khi bình tĩnh lại, Trương Thư Lan mới nhớ ra lúc nãy con gái vẫn luôn nhìn ra ngoài: “Lúc nãy con xem cái gì vậy?”
Lâm San San vén rèm cửa sổ ra một khe hở bé tí, lập tức nhìn thấy bảng hiệu bắt mắt đối diện phía bên kia đường, trên bảng hiệu nền xanh viền trắng viết mấy chữ “Cửa hàng dịch vụ chạy vặt của Lộ Dao” to đùng nổi bật.
Bảng hiệu bắt mắt là phụ, Trương Thư Lan móc tờ danh thiếp vừa được cho cách đây không lâu từ trong túi quần thể thao ra.
Danh thiếp cũng nền xanh viền trắng, kiểu dáng cực kỳ gọn, mặt trước in mấy chữ “Cửa hàng dịch vụ chạy vặt của Lộ Dao”, mặt sau viết tận mấy hàng chữ chi chít, cô ấy vẫn chưa kịp đọc kỹ.
Trương Thư Lan nhớ ra Lộ Dao có nói cô mở một cửa hàng ở gần khu chung cư Quan Âm, thì ra thật sự không phải là cái cớ.
Bảng hiệu, danh thiếp, còn có chiếc xe đạp điện màu trắng đang đậu ở cổng cửa hàng nữa, tất cả đã đủ để chứng minh rằng cô không nói dối.
Giờ ở cổng cửa hàng dịch vụ chạy vặt đã không còn ai, không biết người đánh nhau đã đi đâu rồi, chỉ có một chiếc xe đạp điện hiên ngang đỗ ở đó, nhưng gần đó lại không có ai đến gần.
Trương Thư Lan là một bà mẹ đơn thân nuôi một đứa con gái năm tuổi, ngày xưa làm ở một cửa hàng bách hóa gần nhà.
Hơn một tháng trước, cuộc sống thiếu thốn nhưng yên bình của cô ấy và con gái bất thình lình bị phá vỡ và xảy ra thay đổi lớn.
Bệnh dịch kỳ lạ bùng phát vào một buổi trưa bình thường như bao ngày khác, người nhiễm bệnh sẽ nhanh chóng chết đi, sau khi chết lại đứng dậy, biến thành con rối không có linh hồn, lang thang lung tung ở các con đường, thành phố lớn nhỏ, máu thịt của con người là khao khát duy nhất của chúng.
Khu chung cư Trương Thư Lan ở có rất nhiều người đã dọn đi, rất nhiều người chết trên đường dọn nhà, có vài hộ bỏ mạng bởi zombie, nhưng hầu hết đều chết không rõ nguyên nhân trong lúc hỗn loạn.
Mới đầu Trương Thư Lan cũng muốn đi, nhưng con gái quá nhỏ, rời khỏi tổ ấm nhỏ đã quen hơi này rồi cô ấy cũng không biết có thể đi đâu tìm một nơi an toàn hơn.
Cứ do dự mãi, Trương Thư Lan và con gái vẫn ở lại.
May mà cô ấy có thói quen trữ đồ, lần nào thấy có hoạt động khuyến mãi hay hội sale cũng không kìm được mua một ít gạo, mì và đồ nhu yếu phẩm giá rẻ về để trong nhà.
Lúc dịch bệnh zombie mới bùng phát còn có chính phủ ra mặt kiểm soát tình hình, lúc ấy có tiền vẫn có thể mua được đồ, Trương Thư Lan lại nghĩ cách trữ ít đồ trong nhà, bao gồm tất cả mọi thứ như gạo mì, thịt hộp, dầu, muối, giấy vệ sinh, cát vệ sinh cho mèo, nước khoáng, ...
Nhưng một mình cô ấy thì sức lực và tiền tiết kiệm có hạn, khi đó tất cả mọi người đều điên cuồng cướp hàng trong siêu thị, cô ấy cũng không dám mua quá nhiều.
Hai tuần sau tình hình hoàn toàn mất kiểm soát, quân đội không thể chống đỡ nổi sự xâm lược của làn sóng zombie.
Người chết quá nhiều, khó xơi nhất là những người đã chết kia sẽ lập tức đứng lên ngay, xoay người cái là biến thành zombie ăn thịt người, chiếm cả thành phố con người sinh sống một cách đầy vô lý.
Trật tự xã hội sụp đổ từng chút kể từ đó, thời gian trước sau chưa tới hai tháng đã trở thành khung cảnh như hiện tại.
Trương Thư Lan càng không dám ra khỏi nhà, nhưng lương thực dự trữ ngày càng ít, trị an xung quanh ngày càng kém làm cô ấy vô cùng lo âu.
Nhưng nếu Trương Thư Lan cứ sợ không ra khỏi nhà thì sau này sẽ không dám ra hơn, nên có cơ hội cô ấy sẽ muốn đi, dù tìm được một đôi vớ, một bịch đường về cũng có thể đảm bảo cho cô ấy và con gái thêm một cơ hội sống sót.
Quán cà phê đó, Trương Thư Lan đã đi ngang qua mấy lần trước rồi, biết rõ quy luật zombie lang thang gần đó, trời chưa sáng cô ấy đã lén ra khỏi nhà.
Quả nhiên không gặp zombie, cũng không có người sống nào, quán cà phê nằm ở vị trí dễ thấy nên đã bị lục lọi rất nhiều lần, chỉ còn lại chút bã vật tư người ta chê, cô ấy tìm trong quán được nửa túi bột cà phê còn sót lại, nửa chai siro caramel, một túi cơm dừa sấy khô nhỏ và mười mấy viên bơ sữa.
Không nhiều nhưng đã đủ để Trương Thư Lan vui vẻ cả ngày.
Nào ngờ cô ấy quá mất thời gian trong quán, lúc muốn rời khỏi đã bị đám zombie bao vây.
Nếu không phải trùng hợp gặp được cô gái cho danh thiếp, hôm nay có lẽ cô ấy không thể quay về nữa rồi.
Trương Thư Lan điều chỉnh lại cảm xúc, châm cục cồn lên đun một ấm nước sôi, pha một ly nước đường cho con gái bằng siro và bơ sữa mới tìm được.
Lâm San San ôm chiếc ly uống từng hớp nhỏ, cô bé khá vui, nói nhỏ với Trương Thư Lan: “Mẹ ơi, chị đánh nhau thắng rồi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận