Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 70 - Khiêm tốn chút đi! 2



Chương 70 - Khiêm tốn chút đi! 2




Khiêm tốn chút đi! 2
Diên Vĩ nghe ra ý của Lộ Dao: "Tôi có thể nấu cơm ở chỗ này sao?"
Lộ Dao gật đầu: "Cô có thích không?"
Diên Vĩ cứ như không tin vậy. Cô ấy sững người mất mấy giây rồi mới từ từ lấy lại được phản ứng, chỉ là sau đó lại hơi chần chừ: "Nhưng mà đồ ăn người khổng lồ làm ăn rất ngon."
Lộ Dao: "Đây không phải là vấn đề. Người khổng lồ cũng có rất nhiều chuyện không làm được. Chẳng hạn như chúng tôi không biết làm mì khoai tây này, cũng không biết nấu canh thịt thỏ sừng."
Trúc Châu đi tới vỗ nhẹ vai Diên Vĩ. Diên Vĩ cúi đầu cười rộ lên: "Ừ, tôi rất thích nơi này."
Buổi sáng, Cơ Thanh Nghiên và Tiểu Trịnh đúng giờ tới làm việc.
Lộ Dao gọi bọn họ ra một góc: "Giới thiệu với hai người một chút, đây là đồng nghiệp mới Diên Vĩ và Trúc Châu. Diên Vĩ sẽ chịu trách nhiệm phòng bếp nhỏ. Tiểu Trịnh chịu trách nhiệm phòng bếp lớn. Bình thường hai người có thể trao đổi nhiều với nhau một chút."
Tiểu Trịnh nhìn về phía Diên Vĩ rồi học theo Lộ Dao giơ một ngón tay ra: "Xin chào."
Diên Vĩ ôm lấy đầu ngón tay anh ta rồi lắc nhẹ: "Xin chào."
Tiểu Trịnh che ngực, hơi ngửa đầu ra phía sau, cố gắng khống chế suy nghĩ trong lòng.
Đã đi làm được mấy ngày rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ta được tiếp xúc gần với người tí hon Nitraan như thế này.
Diên Vĩ vẫn chưa quen dùng gia vị và nguyên liệu nấu ăn hay dùng trong khách sạn, nên sau khi nghe nói Tiểu Trịnh phải chuẩn bị bữa sáng, cô ấy đã chủ động cùng đi theo học.
Sáng nay, Tiểu Trịnh làm việc cực kỳ chậm chạp.
Lúc anh ta đập trứng gà, người tí hon cao mười centimet đến gần cố gắng ôm lấy dụng cụ đánh trứng muốn giúp một chút.
Lúc anh ta rắc gia vị, người tí hon ngước mắt nhìn theo, trong ánh mắt chứa đầy sự tò mò khiến anh ta không nhịn được mà đưa cho cô ấy ngửi và nếm thử một cái.
Cơ Thanh Nghiên và Trúc Châu tranh thủ chút thời gian chờ ăn sáng này mà sửa sang lại phòng ký túc xá. Cô ấy vừa quay đầu lại đã thấy Tiểu Trịnh cười đến nỗi thấy răng không mắt nên nhắc nhở một câu: "Anh khiêm tốn chút đi."
Nấu cơm thì cứ nấu đi chứ mắc gì cười quái gở vậy?
Tiểu Trịnh quay lại nhìn cô ấy: "Cô cũng khiêm tốn chút đi."
Cơ Thanh Nghiên sờ sờ khoé miệng mình.
Cô ấy cũng cười biến thái đến vậy sao?
Bữa sáng hôm nay rất phong phú và ngon miệng. Hai vị khách kia đều chọn ăn trong phòng riêng.
Lộ Dao và nhân viên khách sạn ăn xong bữa sáng rồi lại tiếp tục bận rộn.
Cơ Thanh Nghiên và Diên Vĩ bàn nhau cách bài trí phòng ký túc xá. Lộ Dao đưa Trúc Châu và Hắc Thứ ra ngoài học lái tàu hoả.
Bọn họ đều đã có kinh nghiệm lái xe thể thao mô hình rồi nên lúc lái tàu hoả không còn luống cuống như lúc mới bắt đầu lái xe nữa.
Học gần nửa ngày, hai người đều đã mệt lả.
Lộ Dao còn có ý định sắp xếp danh sách trực đêm nữa. Cô định phân ca trực trong ngoài thay nhau, mỗi người mười ngày.
Không chỉ Trúc Châu và Hắc Thứ có cơ hội lái tàu hoả mà nếu Diên Vĩ có hứng thú thì cũng có thể học tập. Đến lúc đó cô sẽ xếp ca làm cho cô ấy luôn.
Chẳng qua là hôm nay cô ấy bận sửa lại phòng ký túc xá rồi nên không có thời gian tới học.
---
Trong phòng dành cho khách.
Kiếm Lan gõ cửa phòng Ảnh Đồng: "Bao giờ chúng ta quay về?"
Ảnh Đồng ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ như chuẩn bị đi ra ngoài vậy: "Ở đây mấy ngày nữa."
Kiếm Lan: "Thầy tế bảo chúng ta tới thăm dò tình huống. Nếu đã tìm được khách sạn và người khổng lồ rồi thì tôi cảm thấy chúng ta phải nhanh chóng quay về báo cáo mới đúng."
Ảnh Đồng chống tay lên cửa: "E rằng kỳ đóng băng lớn sắp tới rồi. Mấy ngày nay không phù hợp đi đường xa nên ở đây thêm vài ngày nữa."
Vào lúc kỳ đóng băng sắp kết thúc, thời tiết vừa cực đoan vừa tồi tệ, cuồng phong bão tuyết không hề có quy luật nào. Khoảng thời gian đó được người tí hon Nitraan gọi là kỳ đóng băng lớn.
Năm nay, kỳ đóng băng kéo dài dằng dẵng, kỳ đóng băng lớn cứ chậm chạp mãi không tới. Trước khi kỳ đóng băng đến còn có mấy cơn mưa đá nữa.
Bọn họ ra ngoài vào kỳ đóng băng vốn đã rất nguy hiểm rồi, bây giờ mà nhằm ngay kỳ đóng băng lớn để về nữa thì thật sự không an toàn.
Kiếm Lan bị thuyết phục, bèn lui ra một chút: "Cậu chuẩn bị ra ngoài à?"
Ảnh Đồng: "Ừ."
Kiếm Lan: "Cậu đi đâu vậy? Tôi đi cùng với."
Ảnh Đồng: "... Đi ra ngoài một vòng thôi."
Kiếm Lan: "Vậy tôi cũng đi ra ngoài một chút."
Ảnh Đồng: "..."
Hai người tí hon tự điều khiển thang máy thủ công xuống dưới, men theo con đường mòn lát đá đi ra ngoài, rồi gặp được Trúc Châu và Hắc Thứ đang học lái xe.
Ban ngày và ban đêm ở khe cây có gai là hai thái cực khác nhau. Ban ngày chong chóng rực rỡ màu sắc trên hai hàng hàng rào tre phía trước khách sạn xoay tròn theo gió.
Kiếm Lan nhớ lại cảm giác lúc đi hóng gió tối hôm qua rồi chợt quay đầu gọi Ảnh Đồng: "Cậu muốn ngồi lên đi một vòng không?"
Lộ Dao chuyển cái ghế lùn ra ngồi dưới mái hiên, bên chân có một cái giỏ đựng linh kiện.
Cô cũng không phải ngồi không mà đang ghép mấy linh kiện màu gỗ lại thành vật dụng trong nhà.
Đến bây giờ cô mới nghĩ đến điều này. Thật ra thì cô không cần phải luôn chạy tới cửa hàng làm mộc mới đặt được đồ dùng, mà có thể vận dụng linh hoạt mấy linh kiện ghép hình để ghép lại thành đồ nội thất hợp ý mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận