Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 671 - Chúng muốn đưa bà về nhà 3



Chương 671 - Chúng muốn đưa bà về nhà 3




Chúng muốn đưa bà về nhà 3
Nhân viên chạy vặt mới đến này cùng giới tính với Ti Kim, tóc đen mắt xanh, giữa tóc có vài sợi highlight màu bạc, tóc đuôi ngựa làm tôn lên vẻ khí khái anh hùng thiếu niên bội phần của hắn.
Trông hắn trẻ hơn Ti Kim nhưng thân hình lại cao ráo thẳng tắp, tựa như trúc giữa rừng cây.
Tô Linh chớp mắt, nhớ ra cô gái giao hàng tận nhà hôm qua có nói nhân viên chạy vặt trong cửa hàng đều rất chuyên nghiệp đáng tin cậy, có đáng tin cậy hay không tạm thời cô ấy không thể kết luận, nhưng mà hai người họ đẹp quá trời luôn ấy.
Trong thời buổi loạn lạc thế này, đa số người bình thường đều xoàng xĩnh như chim sẻ mờ nhạt ven đường, còn những nhân viên chạy vặt này quả thật như thần tượng nam bước ra từ chương trình tuyển chọn, thậm chí mỗi người có một phong cách riêng, nếu không thì khó mà chấp nhận nổi.
Ti Kim không ngờ mình nói bừa hai câu lại chặn họng được Harold, lập tức nhân cơ hội gọi Tô Linh đi theo anh ta, nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.
Harold nhíu mày, hắn cứ thấy Ti Kim là lạ sao ấy.
Trịnh Hàm và Trịnh Hân Hân đứng một bên, không chủ động đến gần.
Harold chỉ có thể gác lại tâm sự, tập trung làm việc.
Hắn xuống xe tự giới thiệu với anh em họ Trịnh, xác nhận điểm đến của họ rồi lập tức lấy tỳ hưu nuốt vàng ra thanh toán, chuẩn bị đưa hai người đến khu chung cư Kim Quế.
Khu chung cư Kim Quế là nơi ở cũ của hai anh em, họ phiêu bạc ở bên ngoài mấy hôm đã chịu mọi khổ cực. Giữa đường có rất nhiều lần Trịnh Hàm muốn dẫn em gái về nhà, dù mẹ đã biến thành zombie họ cũng không quan tâm.
Nhưng zombie có mặt ở từng góc xó trong thành phố này, Trịnh Hàm tuyệt vọng phát hiện cả đường về nhà cũng gập ghềnh trắc trở.
Vốn dĩ cậu ấy còn tưởng mình và em gái chết chắc trong siêu thị rồi, kết quả lại gặp được nhân viên chạy vặt mạnh mẽ.
Bất ngờ biết được nghiệp vụ của cửa hàng dịch vụ chạy vặt, suy nghĩ đầu tiên của Trịnh Hàm là muốn về nhà nên cậu ấy đã viết địa chỉ trên danh thiếp đặt đơn là khu chung cư Kim Quế.
Trịnh Hàm không ngờ cậu ấy và em gái có làm gì cũng không về nhà được nữa nay lại ngồi trên xe đạp điện của nhân viên chạy vặt, chưa đến mười phút đã đến rồi.
Harold dừng ngay cổng khu chung cư Kim Quế, cánh cổng lớn màu đen của khu chung cư quấn rất nhiều vòng xích sắt, ở cổng toàn là zombie mặc áo sơ mi rách rưới.
Mới đầu chúng chỉ nhởn nhơ thò tay ra khỏi khe hở của chấn song kêu la lảm nhảm. Sau đó lại như phát hiện ra nhóm Harold, đám zombie bắt đầu xô đẩy chen ra ngoài cửa, căng giọng gào thét.
Harold nghiêng đầu nhìn Trịnh Hàm và Trịnh Hân Hân: “Hai nhóc chắc chắn là muốn vào khu chung cư này?”
Trịnh Hàm xuống xe trước rồi ôm Trịnh Hân Hân xuống.
Trịnh Hân Hân ngước lên nói với Harold: “Đây là nhà của chúng em, chắc chắn mẹ đang ở nhà chờ chúng em.”
Harold im lặng vài giây rồi trầm giọng nói: “Nhưng nơi này đã không còn người sống nữa rồi.”
Hơi thở của zombie khác hoàn toàn với người sống, khu chung cư bên đường này như một vùng biển chết. Cũng không biết khóa xích ở cổng là ai quấn, bên trong đã toàn là zombie cả rồi.
Con ngươi của Trịnh Hàm khẽ co rút, cúi đầu cân nhắc vài giây rồi quyết tâm ngẩng lên: “Em đặt thêm một đơn chạy vặt nữa, anh có thể vào đó một chuyến với chúng em không?”
Harold dựa lên xe không nhúc nhích: “Vào làm gì?”
Trịnh Hàm: “Khi chúng em đi thì mẹ đã bị cắn rồi. Đưa chúng em ra ngoài rồi cũng không biết bà ấy có về nhà không. Em... Em muốn... Chúng em muốn xem thử một lần, một lần thôi là được.”
Con người là một sinh vật vừa yếu ớt vừa kỳ lạ, nhiều khi hiển nhiên là đã biết rõ kết quả nhưng vẫn muốn đi tìm một lời phân minh.
Nếu là bé rồng đen ngày xưa, căn bản sẽ không thèm nhìn con người như vậy lấy một cái.
Nhưng hắn đã gặp được một người.
Con người yếu đuối tầm thường ấy đã cho hắn rất nhiều thứ, sự chú ý, sự quan tâm, nỗi vấn vương, sự dịu dàng độc nhất của thế gian... Và một nơi có thể quay trở về mãi mãi.
Nơi đó chính là “nhà” mà con người hay nói.
Hai đứa trẻ này đã không còn nhà để về nữa rồi.
Harold rũ mắt làm như đang vô cùng mất kiên nhẫn: “Muốn đặt đơn thì mau lên, nếu không hệ thống lại điều phối đơn mới cho tôi liền đấy.”
Trịnh Hàm vội vàng móc một tờ danh thiếp trong túi áo ra, nhưng cậu ấy không có bút, lúc ở siêu thị là dùng bút của Tô Linh.
Harold móc một cây bút trong túi vải ra: “Mau lên!”
Trịnh Hàm nhận lấy bút, ngước lên nở nụ cười cảm kích với hắn.
Rõ ràng là đang cười nhưng trong đôi mắt ấy lại đong đầy nước mắt, như giây tiếp theo sẽ bật khóc ngay.
Harold mất tự nhiên quay mặt đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận