Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 897 -



Chương 897 -




Sao nhân tạo của đảo đúng giờ xuất hiện, chuông báo buổi sáng cũng vang lên. Cai ngục 0666 của khu sáu vung cái roi da nhỏ đi vào nhà giam.
Mười lăm phút sau, các phạm nhân buổi sáng cần tới khu chín làm ruộng ủ rũ đi theo sau lưng 0666.
Rõ ràng người ai cũng toàn kim loại nhưng chẳng hiểu sao vẫn nhìn ra được vẻ lười biếng vì không ngủ ngon của đám phạm nhân trong đội.
Mọi người rời khỏi nhà giam rồi theo cai ngục lên phi thuyền.
Lúc chiếc phi thuyền bay lướt qua bầu trời khu tám thì có người nhìn ra ngoài cửa sổ xuống bên dưới.
Người nọ nhìn chằm chằm đường phố khu tám bên dưới hồi lâu rồi quay đầu lại nói chuyện với người bên cạnh: "Có cửa tiệm mới mở ở khu tám kìa."
Mọi người ngồi trên phi thuyền rối rít nhoài người lên cửa sổ nhìn theo.
Trên cả con đường chỉ có duy nhất một tấm biển hiệu màu xanh lá bắt mắt, từ trên cao không thấy rõ tên tiệm nhưng khu phố này đã được đặt tên là phố sách.
Cửa tiệm trước đó chủ yếu là bán các loại dầu bôi trơn khớp xương người máy nên khu phố này được đặt tên là phố dầu bôi trơn.
Cửa tiệm trước đó nữa thì kinh doanh đĩa trò chơi thực tế ảo nên khu phố này được đặt tên là phố trò chơi.
Từ đó suy ra cửa tiệm này là tiệm sách hả?
Sách là cái gì vậy?
Bọn họ hoàn toàn không có hứng thú.
Chẳng qua có tiệm mới mở tức là lại có người bên ngoài tiến vào?
Chủ tiệm bán dầu bôi trơn lần trước là một thương nhân tinh tế có giá trị tin thần được đánh giá là cấp A, nghe nói ở bên ngoài người này làm ăn rất lớn, thế mà mới tới khu tám mở tiệm được ba tháng đã bị một vị khách quen thường xuyên tới mua dầu bôi trơn lừa gạt, não bị đào ra đặt ở khu vực công cộng triển lãm, cuối cùng vì tinh thần bất ổn mà đóng tiệm.
Nếu không phải cai ngục can thiệp kịp thời thì suýt nữa tinh thần thể của chủ tiệm đó đã bị hoá đất sét rồi.
Ba tháng sau khi chuyện đó xảy ra, cuối cùng cửa tiệm cũng mở cửa.
Bầu không khí trên phi thuyền chợt chìm vào im lặng chết chóc.
0666 ngồi đối diện với mọi người, khuôn mặt giả bằng kim loại không biểu cảm gì nhưng nội tâm lại không hề bình tĩnh chút nào.
Vì là cai ngục nên 0666 biết được tin tình báo về tiệm mới sớm hơn các phạm nhân.
Bà chủ tiệm mới là một cô gái người nguyên sinh trẻ tuổi, sau khi tiến vào đảo Quán cũng không thay đổi thành cơ thể máy móc.
Ngày hôm qua 0666 đi ngang khu tám đã nhìn thấy cô từ phía xa rồi.
Dáng người bà chủ cực kỳ nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, khuôn mặt non nớt, cười lên trông cực kỳ có sức sống.
0666 vội vàng liếc qua một cái rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Mặc dù tất cả các cai ngục đều tận tụy với công việc, không để những kẻ ngang ngược cùng hung cực ác kia đến gần cô nhưng cũng không thể nào bảo vệ cô khỏi tất cả những tổn thương có thể xảy ra được.
Trông bà chủ tiệm mới thật sự quá yếu đuối.
Mà trước mắt thì đám cặn bã kia đã phát hiện ra cô rồi.
E rằng hiện tại trong cái đầu tà ác của bọn chúng đã tràn ngập suy nghĩ xấu xa.
Tâm trạng của 0666 đột nhiên trở nên căng thẳng khác thường. Anh ta phải xốc lại tinh thần mới được.
Phi thuyền vững vàng bay về phía trước. Đột nhiên rất nhiều khinh khí cầu màu xanh màu trắng xuất hiện ngoài cửa sổ.
Chúng chậm rãi lướt ngang qua bầu trời phía trên phố sách của khu tám, duy trì một khoảng cách vừa phải với phi thuyền.
Trong dòng sông dài lịch sử, khinh khí cầu còn biến mất trước cả sách.
Người của thời đại này hoàn toàn chưa từng trông thấy "đạo cụ bay" nguyên thuỷ như thế này bao giờ. Từng hàng khinh khí cầu đột nhiên xuất hiện trên bầu trời khu tám nên mấy phi thuyền lướt ngang qua đây đều giảm tốc độ lại.
Phạm nhân và cai ngục khu chín đang ngồi phi thuyền qua khu bảy cũng không tránh khỏi việc thấy được cảnh khinh khí cầu kéo cái đuôi to dài ngoằng in đầy chữ quảng cáo.
[Vị thần số mệnh không có lòng thương hại, đêm đen của Thượng Đế là vô tận, thể xác của bạn chỉ là thời gian mà thôi, thời gian không ngừng trôi qua, còn bạn lại chỉ là một nỗi cô độc.]
[Tôi có thể theo đuổi em với lý do gì đây? Tôi cho em con đường chật hẹp, hoàng hôn tuyệt vọng, mặt trăng của vùng ngoại ô lởm chởm. Tôi cho em vị đắng của một người đàn ông đã nhìn lâu thật lâu vào mặt trăng cô đơn.]
[Một đoá hoa hồng đang dần dần trở thành một đoá hoa hồng khác. Em là mây, là biển, là sự quên lãng. Em cũng là một bản thân khác mà em đã đánh mất.]



Bạn cần đăng nhập để bình luận