Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 844 -



Chương 844 -




Hộ dân sống xung quanh cửa hàng dịch vụ chạy vặt thấy cửa hàng tuyển dụng, có không ít người lục tục đến phỏng vấn.
Lộ Dao tuyển hết nhóm bốn sinh viên đại học và Trịnh Hàm, trước tiên đào tạo ở cửa hàng rồi sẽ điều đến các trạm khác nhau theo nhu cầu.
Lúc Lộ Dao nói với nhân viên cô sắp xây trạm mới, Khương Nghệ Phỉ vừa nghe sẽ đến thành phố Chung Linh thì lập tức xin đi chung với cô.
Nhà Khương Nghệ Phỉ nằm ở thành phố Chung Linh, Chu Minh Dương và cô ấy không ở cùng một thành phố, nhưng họ chỉ có thể đi theo tuyến đường của cửa hàng dịch vụ chạy vặt thôi.
Hai người bàn bạc cùng nhau đến thành phố Chung Linh trước, họ bằng lòng chuyển đến trạm thành phố Chung Linh làm việc.
Dẫn Hạ Hoài Tung theo là vì cần đi qua thành phố Kim Diệu mà cậu ta thì khá rành nơi đó.
Lý Mật muốn ở lại cửa hàng tổng thành phố Cao Thăng, hiện tại cô ấy hợp tác với Trịnh Hàm làm nhân viên kiểm kê. Nội dung công việc không tính là nhiều, bình thường cũng hay tập luyện chung với Đinh Tình, cố gắng nâng cao tố chất sức khỏe để thêm chút năng lực tự bảo vệ.
Harold không tham gia chuyến này, hắn phải ở lại cửa hàng tổng đắp vào chỗ trống bà chủ không có mặt.
Ở cạnh Lộ Dao hơn một năm nay, Harold được coi là nhân viên dị tộc khá biết cách giao tiếp với khách hàng con người trong cửa hàng, giá trị vũ lực đứng đầu, tính linh hoạt mạnh nhất, đủ khả năng xử lý một vài cục diện phức tạp.
Dùng cách nói đùa của khách ở quán net thì là tiểu ca Harold có đôi chút phong thái phó lãnh đạo của khu phố thương mại đấy.
Trước khi đi, Lộ Dao đã nói một tiếng với Cơ Chỉ Tâm, Cơ Thanh Nghiên, Trình Diệp, Bạch Di và Chu Tố, nếu có chỗ nào Harold không hiểu thì mở cuộc họp bàn bạc.
Gặp phải chuyện họ không xử lý nổi thì chắc Harold vẫn biết tìm trực tiếp Lộ Dao.
Chỉ tại Lộ Dao đã quen sắp xếp mọi thứ ổn thỏa trước khi ra ngoài thôi chứ thật ra cô rất tin tưởng vào năng lực của nhân viên.
Tuy nói tất cả nhân viên đều vùi mình ở khu phố thương mại hơn một năm nay, trông có vẻ cách biệt với thế giới nhưng thật ra năng lực làm việc không đi xuống, cũng được rèn dũa không ít.
Buổi sáng thu muộn, gió lạnh như cắt, bầu trời vẫn chưa hoàn toàn sáng hẳn.
Tiểu đội Lộ Dao sẵn sàng xuất phát.
Tạ Tử Lê lái xe, Lộ Dao, Lục Minh Tiêu và Ma Bảo ngồi ghế khách.
Chiếc xe phía sau do Quán Trọng cầm lái, Hạ Hoài Tung, Khương Nghệ Phỉ và Chu Minh Dương ngồi chung, thiết bị và vật tư để hết trong thùng hàng.
Đã lâu rồi Hạ Hoài Tung, Khương Nghệ Phỉ, Chu Minh Dương không ngồi xe đi xa, đây cũng là lần đầu họ ngồi xe vận chuyển của cửa hàng.
Họ cảm thấy bảng đồng hồ của ghế lái không khác trong ấn tượng của họ cho lắm, hơn nữa Quán Trọng lái xe vô cùng tùy ý, để một tay lên bánh lái, thậm chí còn sử dụng hỗ trợ điều khiển bằng giọng nói.
Họ không thân với Quán Trọng lắm nên bầu không khí khá sượng.
Quán Trọng thấy ánh mắt tò mò của họ, chủ động nói: “Chiếc xe này bà chủ đã mang cho Luyện Khí sư cải tạo rồi, có phải không giống cái mọi người từng thấy không?”
Ba người chậm rãi lắc đầu.
“Luyện Khí sư” hắn ta nói là cái gì?
Hạ Hoài Tung nhanh mồm nhanh miệng, trong đầu vừa nghĩ đã bật hỏi.
Cửa hàng dịch vụ chạy vặt tuyển không ít người nên nhân viên bắt đầu trở nên phức tạp.
Cân nhắc cho vấn đề an toàn, Lộ Dao không trang bị điện thoại của khu phố thương mại cho nhân viên mới đến, cũng không tiết lộ sự tồn tại của khu phố thương mại.
Quán Trọng là người của Nhóm Phù Sinh Lục Giới nên hắn ta đã nhận được điện thoại sau khi vào làm, nhưng nhóm Hạ Hoài Tung tạm thời không có điện thoại nên họ không hề biết rằng đằng sau cửa hàng dịch vụ chạy vặt còn tồn tại mấy chục cửa hàng dị giới nữa.
Quán Trọng nhìn chằm chằm chiếc xe đằng trước, im lặng vài giây rồi cứng đờ làm rõ: “Chính là thợ sửa xe.”
Hạ Hoài Tung, Khương Nghệ Phỉ và Chu Minh Dương: “À—”
Giữa nhân viên chạy vặt và nhân viên bình thường có ngăn cách, họ không phải là không tự nhận thức được, có khi thỉnh thoảng gặp phải diễn đạt hời hợt rõ ràng kiểu này, họ cũng vờ như không biết.
Sau khi trải qua quá nhiều lần lòng người hiểm ác, ba nhân viên bình thường trân trọng công việc và những cuộc gặp gỡ ở thời điểm hiện tại, lòng tò mò cũng không còn nặng.
Ra khỏi khu vực thành phố là lên đường cao tốc, trong vài tháng ngắn ngủi, cỏ dại đã mọc lên cao ba bốn mét ở hai bên đường xi măng, lá dài mỏng thò ra ngoài đón ánh nắng mặt trời ngang tàng sinh trưởng, thậm chí thực vật dây leo còn bò ra giữa đường lộ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận