Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 808 - Tóm lại là rất mạnh 3



Chương 808 - Tóm lại là rất mạnh 3




Tóm lại là rất mạnh 3
Lộ Dao nhíu mày: "Lục Minh Tiêu?"
Lục Minh Tiêu trên thần đàn hơi nghiêng đầu, xiềng xích bị kéo theo va chạm vào nhau phát ra những tiếng vang nhỏ.
Lộ Dao tiến về phía trước hai bước: "Chuyện gì xảy ra với tóc và mặt anh vậy?"
Từ rất lâu về trước Lục Minh Tiêu đã xuất hiện trước mặt người khác với dáng vẻ tóc bạch kim mắt đỏ rồi. Theo lời anh nói thì là vì anh muốn giống với đám đông, có vẻ cũng có ý muốn giấu giếm thực lực nữa, chẳng qua bây giờ tóc anh đã biến thành màu đen.
Lộ Dao chỉ mới từng gặp Lục Minh Tiêu tóc đen mắt đỏ ở đại lục Phù Thế nhưng trạng thái của anh bây giờ hoàn toàn khác với lúc đó, hơi thở trên người cũng rất lạ thường.
Kỳ quái nhất là đột nhiên có một đống hoa văn màu đen xuất hiện trên phần mặt bên phải của Lục Minh Tiêu, trông như một con dấu nào đó vậy.
Lục Minh Tiêu chỉ cụp mắt chứ không nói gì.
Vị thần ngồi trên thần tọa bỗng cười khẽ một tiếng, trong mắt như chứa đầy vẻ thương hại: "Phục Thần Lệnh đã giam cầm kẻ giết thần ở đây. Quân mà còn dây dưa mấy chuyện lằng nhằng nữa là thần lực của kẻ giết thần sẽ hao hết đấy. Có lẽ quân không biết nhưng vị đang ngồi yên trên đỉnh thần điện kia đang quyết tâm muốn có được cơ thể hoàn hảo của kẻ giết thần đấy. Nếu không nhanh lên thì ước mơ của cô sẽ..."
Lục Minh Tiêu chợt dồn sức vào tay khiến lưỡi dao sắc bén khảm vào cổ vị thần trên thần tọa. Máu tươi kèm theo mùi thơm chảy dọc theo làn da sáng bóng rồi thấm ướt cổ áo.
Lộ Dao có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lại chợt ngửi thấy mùi máu thơm. Đầu óc cô choáng váng, ý thức không còn tỉnh táo nữa nên đã vùng vẫy giương nanh múa vuốt thoát khỏi bóng tối đánh úp về phía thần đài.
Keng... keng... keng... keng... keng...
Lúc Lộ Dao hoàn hồn thì cô đã đứng trên thần đài rồi, tay nắm chặt trượng Quy Giới, mảnh vụn xiềng xích của Phục Thần Lệnh rơi đầy trên đất.
Lục Minh Tiêu im lặng đứng bên cạnh cô, vòng cổ chưa sức mẻ gì nhưng xiềng xích thì đã đứt mất mấy cái rồi.
Trông anh có vẻ rất đau, đôi mắt đỏ tươi im lặng nhìn chằm chằm Lộ Dao với vẻ đau xót.
"Ha ha ha ha ha..." Thần linh cười lớn như vừa trông thấy chuyện hài vậy, cười sang sảng mãi, còn không ngừng vỗ vào tay vịn thần toạ: "Thú vị, thú vị thật đấy. Chuyện của Cao Thầm Niên thì thôi, ta không gây khó dễ cho quân nữa. Ta rất chờ mong..."
Cơn buồn ngủ mãnh liệt đột nhiên đánh úp khiến Lộ Dao không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Mí mắt cô mất khống chế rũ xuống, ý thức cũng theo đó mà chìm vào giấc ngủ.
Đến khi tỉnh lại thì cô đã nằm trong phòng nghỉ của nhân viên trong cửa hàng dịch vụ chạy vặt rồi. Lục Minh Tiêu và các nhân viên đang canh giữ bên mép giường.
"Tỉnh rồi tỉnh rồi!" Là giọng của Hùng An An.
Hối Hối, Đô Đô, Khang Khang và Harold lập tức xúm lại, ngay cả đám nhân viên vốn đang trong giờ làm việc cũng chạy vào, chỉ có Lục Minh Tiêu là đứng cuối giường không nói gì.
Lộ Dao giơ tay nhấn nhấn huyệt Thái dương, ký ức cuối cùng còn sót lại trong đầu cô là vị thần của nước Hoàng Kim kia cười nói: "Ta rất chờ mong nhiệm vụ cuối cùng."
Giọng của hệ thống hiện thực hóa ước mơ đột nhiên vang lên: "Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi!!!"
Lộ Dao: "Cao Thầm Niên đâu?"
Lộ Dao đang nghĩ thầm trong đầu như vậy nên hỏi ra miệng luôn.
Harold không nhịn được nói: "Cô té xỉu và nôn ra rất nhiều máu đấy. Lúc này rồi còn quan tâm đến khách làm gì nữa!"
Hối Hối và Đô Đô đều cúi thấp đầu, dáng vẻ như trẻ con làm sai chuyện: "Đều là tại bọn em yếu quá."
Lộ Dao ngồi dậy xoa đầu hai cậu nhóc: "Chị không sao, chỉ mệt quá thôi. Cao Thầm Niên thế nào rồi?"
Harold nhún vai: "Lúc bọn tôi quay lại thì việc chữa trị đã kết thúc. Cô hôn mê bất tỉnh nên chẳng ai để ý đến anh ta nữa."
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ: "Anh ta không sao, vẫn còn sống. Cô mới hù chết tôi đấy, tự nhiên mất liên lạc. Có phải có người tìm cô không?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận