Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2

Chương 123 - Kỳ diệu hơn trong dự liệu rất nhiều 2



Chương 123 - Kỳ diệu hơn trong dự liệu rất nhiều 2




Hôm sau, Cơ Thanh Nghiên và Tiểu Trịnh đến sớm hơn bình thường, vì trước khi ngủ Lộ Dao đã gửi một đoạn phim lên nhóm chat nhân viên.
Hơn hai mươi khách hàng người tí hon dùng bữa trong khu vực ăn uống, nhân viên tan làm về nhà thấy xong thì xem lại nhiều lần, căn bản không thể khống chế được mà nở nụ cười của dì gái.
Hai người đến cửa hàng không lâu, Bạch Lộ cũng đến.
Ngày đầu tiên đi làm, Bạch Tranh đặc biệt lái xe đưa cô ấy đến.
Buổi chiều về có thể đi nhờ xe Bạch Cơ.
Bạch Lộ gặp lại Cơ Thanh Nghiên và Trịnh Tử Dương, ra sức chủ động tìm chuyện để nói.
Cơ Thanh Nghiên và Trịnh Tử Dương không lộ ra vẻ quái lạ như cô ấy suy đoán, trái lại vô cùng thấu hiểu.
Nhất là Trịnh Tử Dương, vỗ nhẹ vai của Bạch Lộ, dáng vẻ “Tôi hiểu cô mà”.
Bạch Lộ không khỏi lén thở phào nhẹ nhõm một cái.
Lúc Lộ Dao thức dậy, Tiểu Trịnh đã nấu bữa sáng xong.
Khách hàng cũng lần lượt thức dậy, bỗng nhiên phát hiện trong khách sạn có thêm tận mấy người khổng lồ, gáng gượng không lộ ra vẻ nhút nhát.
Ăn sáng xong, nhóm người tí hon phát hiện dường như người khổng lồ không có quá nhiều hứng thú với họ nên cũng dần trở nên tự nhiên hơn.
Hình như họ có ý ở lại khe cây có gai, chẳng ai nhắc đến chuyện trả phòng.
Đêm qua tiểu đội Sơn Huyền nghe Trúc Châu nói về đường ray và xe lửa bên ngoài, ai cũng tràn trề hưng phấn, ăn sáng xong thì khẩn cầu Trúc Châu dẫn họ đi xem tàu lửa.
Tiểu đội Cam Bính vốn định đến tầng thượng uống trà, vừa nghe họ muốn đi ngắm tàu lửa, kêu gào đòi đi theo.
Những vị khách còn lại trong khách sạn đều là vợ chồng, chia cặp ngồi trong góc, rất ít giao lưu với người khác.
Lộ Dao kéo màn sân khấu trong rạp chiếu phim mini ra, nhét một chiếc điện thoại vào, chiếu bộ phim do Ảnh Đồng và Kiếm Lan phối âm.
Quả nhiên khách hàng bị thu hút, từ từ đi vào rạp chiếu phim mini, nhìn chăm chú vào màn hình không rời mắt.
Thu xếp cho khách xong xuôi, Lộ Dao gọi Bạch Lộ đến.
Mấy hôm trước lúc khách sạn không có khách, Lộ Dao cũng không rảnh, cô với Thanh Nghiên cùng xây một phòng dành cho khách kế bên rạp chiếu phim mini.
Phong cách ở khu phòng dành cho khách mới xây hoàn toàn khác với khu bên cạnh, Lộ Dao muốn xây phòng này thành phòng hoa hồng.
Toàn thể chỉ có một tòa, phong cách kiến trúc Châu Âu, sau lưng còn định chừa lại không gian cho vườn hoa ngoài trời và phòng hoa hồng.
Chi tiết phức tạp, chỉ dựa vào máy móc không tạo ra được cảm giác, vẫn cần phải tu sửa hậu kỳ.
Thanh Nghiên đã kể khổ với Lộ Dao từ trước, cô ấy có thẩm mỹ của gái thẳng, xếp gỗ thì được, nhưng trang trí nội thất thì rất miễn cưỡng.
Lộ Dao cũng không ép cô ấy, vốn định tự làm.
Chỉ là cô lại nhớ ra khu suối nước nóng đối diện, chẳng lẽ phân thân ra làm.
Kết quả Bạch Lộ tới rồi, vừa hay để cô ấy luyện tay.
Xem xong bản vẽ của Lộ Dao rồi nghe cô miêu tả kỹ hiệu quả muốn có, Bạch Lộ cũng không rụt rè, xác nhận chi tiết với Lộ Dao xong thì cầm cọ mềm bắt đầu làm.
Từ nhỏ Bạch Lộ đã thích vẽ vời, làm đồ thủ công, xé giấy, nặn đất sét, may quần áo búp bê, nung cầu thủy tinh, phàm là đồ chơi nhỏ có thể làm thì cô ấy đều đã thử gần hết rồi.
Vẽ tường, điêu khắc tranh nổi, quả thật là hạ bút thành văn.
Lộ Dao đứng bên cạnh nhìn một lát thì thấy hoàn toàn yên tâm, lấy công cụ đi ra ngoài: “Giao khách sạn cho mọi người đấy, tôi phải tiếp tục đi lấp ống nước.”
--
Đường lớn bốn phía quanh khách sạn đã được trải nhựa, chỉ còn lại một phần đường ray không nối liền.
Đường ray chỉ bao quanh một nửa khe cây có gai này cũng đã đủ để tài xế đoàn tàu đưa khách dạo quanh hóng gió rồi.
Lộ Dao đi qua từ giữa đường lớn, Trúc Châu lái tàu lửa nhỏ màu xanh lục mười khoang “xình xịch xình xịch” lướt qua dưới hàng rào.
Khách trong xe hưng phấn không thôi, liên tục vẫy tay với cô.
Dưới hàng rào mọc rất nhiều cỏ dại, sừng sững lắc lư nở ra khóm hoa nhỏ màu xanh da trời.
Lộ Dao ngồi xổm xuống, móc điện thoại ra hạ góc thấp xuống chụp ảnh.
Cỏ dại, hoa nhỏ, tàu lửa và hành khách, phối với bầu trời không mây và hàng rào gỗ khổng lồ, phảng phất như sơ ý xông vào bí cảnh trong truyện cổ tích.
Buổi trưa Lộ Dao về đến khách sạn thì đăng một dòng trạng thái, khu bình luận rôm rả đến đáng sợ.
[Khách sạn suối nước nóng – Cơ Thanh Nghiên: Thì ra bên ngoài trông thế này.]
[Khách sạn suối nước nóng – Bạch Lộ: Aaaaaa, tàu lửa nhỏ xíu này cũng quá đáng yêu rồi đó!]
[Rạp chiếu phim vượt thời không – Khốc Bát: Tại sao họ cũng có đoàn tàu?]
[Rạp chiếu phim vượt thời không – Chu Châu: @Rạp chiếu phim vượt thời không – Khốc Bát: Huynh không thấy đoàn tàu này và hành khách trên xe trông sai sai sao? Rốt cuộc đây là nơi nào vậy [Ôm mặt hoảng sợ.JPG]?]
[Cửa hàng Blind Box – Linh Lan: Bánh bao nhỏ tròn quá, một ngụm một cái vừa khít!]
[Cửa hàng Blind Box – La Hội An: AAA!!! Điện thoại có thể dùng thật nè!]
[Cửa hàng Lông Xù – Lệ Lệ: Éc éc éc!!!]
[Trung tâm bổ túc trẻ em – Hồ Tiêu: Quao, tôi cũng muốn đến đây!]
[Cửa hàng đồ ăn nhanh – Hạnh Tử: Thì ra lúc bà chủ không đến thì đều ở nơi đẹp như vậy!]
[Cửa hàng đồ ăn nhanh – Ninh Vân: Thời tiết thật là đẹp!]
[Tiệm nail – Hối Hối: Chít!]
...
Lộ Dao cong môi, cẩn thận đọc lại toàn bộ bình luận một lần.
Nói thật thì cảm giác này còn kỳ diệu hơn trong dự liệu rất nhiều.
Dựa vào một nền tảng nội bộ, thật sự có thể liên kết các linh hồn thú vị của các thế giới khác lại với nhau.



Bạn cần đăng nhập để bình luận